Mộ Thần vội giữ lấy tay cô lại không để cô càng quấy. Lâm Nhạc khó chịu bày ra vẻ mặt giận dỗi nói.
"Sờ một chút cũng không cho, người chú dát vàng sao?"
"Em còn như thế nữa, tôi không chắc em sẽ bình yên đến sáng đâu."
"Vậy chú sẽ làm gì tôi, chú định ăn tôi như lần trước sau?"
Lần trước, ý gì đây? Nhìn xuống cô gái trong lòng thấy cô vẫn không khá hơn chút nào, định hỏi rõ câu hỏi của cô nhưng nhìn tình trạng của cô thế này chắc chắn là chỉ đang nói bừa thôi.
Mộ Thần cố gắng đẩy cô ngồi yên vào vị trí của mình để tiếp tục lái xe. Tác dụng của rượu làm cô yên ắng được một lúc. Xe nhanh chóng tiến vào biệt thự rồi dừng lại, Mộ Thần vội vã bước xuống xe bế cô vào nhà. Vừa đặt cô xuống giường, anh vội lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ riêng của mình. Còn chưa kịp gọi Lâm Nhạc đã bật dậy ôm lấy anh từ đằng sau, hơi thở nhè nhẹ của cô phả vào tai anh cùng giọng nói ngọt ngào.
"Chú, người chú mát quá!"
"Nhạc Nhạc đừng quấy, nằm nghỉ đi anh gọi bác sĩ cho em."
"Không thích, Nhạc Nhạc không thích bác sĩ."
Giọng nói nũng nịu của cô làm anh nhớ đến Nhạc Nhạc của hơn bảy năm về trước. Mỗi lần cô không khỏe, anh gọi bác sĩ đến kiểm tra cô đều mếu máo khóc lóc và nói câu này. Bỏ điện thoại xuống giường anh ngồi xuống cạnh cô dịu giọng.
"Nhạc Nhạc ngoan, không khỏe thì phải để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-chong-cho-me/3601086/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.