Trần Nhược Nam cầm lấy mẫu tóc bước vào khu xét nghiệm, một lúc sau cô trở lại trên tay cầm theo giấy hẹn lấy kết quả bước về phía hai nhóc tì cười tươi nói.
“Xong rồi đây, nhưng năm ngày nữa mới có kết quả. Thế nào, có cần đến lúc đó cô đi cùng không?”
“Có ạ, cảm ơn cô ạ.”
“Cô rất thắc mắc, sao tiểu Kỳ biết được số điện thoại của cô thế? Chúng ta mới gặp nhau một lần, cô cũng đâu có cho số điện thoại, sao lại biết số cô thế?”
“Là vì anh cháu là…”
Lâm An còn chưa nói hết câu thì Lâm Kỳ đã đưa tay chặn miệng cô em gái nhanh mồm nhanh miệng của mình lại. Cậu bé nhìn về phía Nhược Nam nói.
“Cô có đưa cách liên lạc cho mẹ cháu cô quên rồi sao? Cháu lấy số điện thoại của cô từ điện thoại mẹ cháu ạ.”
“Thông minh quá đấy! Thôi được rồi cô đưa e nhóc về nhé, cô còn phải trở lại công ty, nếu không cấp trên lại quở trách cô đấy!”
“Vâng ạ.”
Nhược Nam giúp hai đứa trẻ gọi taxi, định đưa cả hai về tận nhà nhưng Lâm Kỳ đã từ chối. Đành căn dặn bác tài xế cẩn thận rồi để hai đứa trẻ tự về.
Xe vừa lăn bánh không xa, Lâm Kỳ quay sang nhìn em gái mình nói.
“Em đấy, chẳng giữ mồm giữ miệng gì cả, suýt chút nữa làm lộ chuyện cả rồi.”
“Em còn chưa nói gì mà.”
“Còn cãi sao? Anh không nhanh tay chặn miệng em lại, có phải em định nói với cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-chong-cho-me/3601079/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.