"Alo"
Lý Doãn nghe điện thoại bỗng nhiên sắc mặt thay đổi
"Mày nói cái gì?"
Chưa đầy năm phút, hắn đã tập trung với hai người bạn của mình
"Sao chị ấy lại mất tích chứ?"
"Tao cũng không biết nữa, sáng nay chị ấy đi với Phúc Niên, nhưng không hiểu sao..."
Minh Thiên xoa mi tâm trả lời, nghe thế Lý Doãn liền quay qua Phúc Niên đang ngồi im lặng bên kia
"Niên, mày nói gì đi, chị ấy đâu rồi"
"Tao không biết"
'Bốp'
Lý Doãn đánh mạnh vào mặt Phúc Niên
"Không phải chị ấy đi cùng mày sao? Sao mày lại không biết hả?"
"Tao..."
Phúc Niên lau máu đang chảy ở khóe môi mình, mặt hết sức khó coi, trong lòng không hiểu sao tức giận vô cùng, không phải giận Lý Doãn mà giận chính mình, giận mình tại sao có thể lơ là như vậy để Trúc Linh biến mất ngay trước mắt mình
"Bình tĩnh, bây giờ phải lo tìm chị ấy trước"
Minh Thiên ôm Lý Doãn lại, hắn hừ nhẹ, hắn mà biết ai làm việc này sẽ không tha cho người đó
'Reng reng'
Tiếng kêu phát ra từ túi quần Phúc Niên, Phúc Niên nhíu mày cầm điện thoại lên coi, là số của Trúc Linh, Phúc Niên lập tức nghe máy
"Chị đang ở đâu?"
Hai người kia giật mình nhìn rồi nhanh chóng lại gần, bên kia vẫn im lặng khiến Phúc Niên sốt ruột mà to tiếng hơn
"Chị đang ở đâu? Mau nói em nghe đi"
"Ái chà...Trương thiếu gia...."
"????"
Ba người nhìn nhau, sao lại có giọng đàn ông ở đây
"Mày là ai?"
Phúc Niên lạnh giọng hỏi
"À...cậu không cần biết tôi là ai...chỉ cần biết tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-chong-cho-baba/1735268/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.