Tại bàn làm việc, An Thành vẻ mặt chán nản một tay chống cằm, một tay lật từng tờ giấy trên bàn, cậu thở một hơi dài nằm ườn ra bàn rồi ngước lên nhìn con người không ngừng di chuyển những ngón tay trên bàn phím kia
"Chủ tịch à, anh không định để cho trợ lý này làm việc gì à?"
Động tác ở tay dừng lại, Lý Doãn ngước lên nhìn An Thành với gương mặt mặt tỉnh bơ
"Không, em cứ ngồi đó, không phải còn đau lưng sao"
Nói xong lại tiếp tục đánh máy, An Thành bất mãn lăn qua lăn lại
"Hết đau rồi, làm ơn đi, hãy để cho em làm bổn phận của mình, em không muốn bị trừ lương đâu"
"Anh trả lương cho em"
"....."
Nhiều tiền nói cái gì cũng được
"Nhưng mà em chán"
"Được rồi đừng lăn nữa, lại đây"
An Thành lon ton chạy lại đứng kế Lý Doãn, mặt hớn hở
"Có chuyện gì để em làm à?"
"Um"
"Là chuyện gì?"
An Thành mặt hí hửng mong chờ nhiệm vụ từ hắn, Lý Doãn quay qua nhìn cậu
"Em chỉ cần đứng im là được"
Não ông này có vấn đề à, ai đời kêu người ta lại rồi bắt đứng im là sao
"Tại sao em phải đứng đây?"
"Không phải em muốn làm việc sao?"
"Thì đúng là vậy nhưng........"
"Nhiệm vụ của trợ lý không phải là giúp đỡ sếp của mình sao, vậy em đứng đây để tiếp sức tinh thần cho anh, nhiệm vụ cao cả lắm đấy"
Nói xong Lý Doãn còn khuyến mãi thêm cho cậu một nụ cười rồi quay trở lại tiếp tục công việc dang dở
"......"
An Thành khóc không ra nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-chong-cho-baba/1735242/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.