Đứa bé vẫn đứng giữa hai người, nó khóc mỗi lúc một to. Có lẽ dù thông minh, hiểu chuyện đến đâu, nó vẫn là một đứa trẻ, và nó hiểu ý nghĩa của chuyện rạn vỡ giữa cha mẹ. 
– Khóc cái gì mà khóc? – Nàng lau nước mắt của mình, rồi lại bên nó, lau nước mắt của nó. 
Rồi nàng tự nén lòng mình, dứt khoát kéo nó đi: 
- Đi! Không có cha, ta vẫn sẽ nuôi dạy ngươi tốt! Dù nghèo đói, ta vẫn để ngươi làm người tốt! 
- Không đi, không đi! – Nó nhất định vùng ra, om sòm kêu khóc – Ta muốn có cha, ta muốn có cha! 
- Được, ta sẽ kiếm cha khác cho ngươi, thiên hạ đâu có thiếu người tốt làm cha của ngươi! – Nàng tự dưng phát bực mình, đứa trẻ cứng đầu không nghe lời này. 
Nàng chỉ buột miệng nói thế, nhưng đứa bé tinh quái kia tự nhiên nghĩ gì mà lại thôi khóc, nó tự bám theo nàng: 
- Được, mẫu thân, ta thích bá bá, người lấy bá bá về làm cha cho ta! – Không ngờ nó lại đổi ý hào hứng đến vậy. 
Chợt nàng và cả nó thấy kẻ đang đứng im như tượng kia dường như đã phẫn nộ từ lúc nào. Xem ra giống như kẻ chạm đúng nỗi oán hận lâu ngày. Giọng y đột nhiên giận dữ: 
- Các ngươi dám cùng phản bội ta? 
Không khí lại căng thẳng đến ngạt thở lạ kì. Không phải yêu nghiệt lại sắp nổi giận chứ, nàng hoảng loạn ôm lấy đứa bé, nhưng nó không chút sợ sệt, còn tỏ vẻ thích 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-chan-menh-thien-tu/1972940/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.