Tàn nhẫn? 
Nếu thực sự có kiếp trước, nàng đã tàn nhẫn đến như thế sao? 
Đúng là Vân Yên đã từng cuồng si với ca ca, đến mức vô tình, nhẫn tâm như vậy…? 
Nhưng, nàng…. Hoàn toàn không hề biết cơ mà… nàng chỉ đơn thuần muốn bên Tử Thu… nhưng giờ đây… 
Trước mặt nàng như một con thú dữ đói khát cuồng điên vồ vập, y muốn trút cơn hận trên mình nàng. Không lãng mạn, ngượng ngùng, lạ lẫm như những gì nàng đã tưởng tượng về chuyện này, nàng hoàn toàn là một con mồi, thân thể vốn đã bị đám oan hồn xâu xé trầy trụa, bấy giờ mỗi cái chạm vào hung tợn của y chỉ đem lại đau đớn như lưỡi dao. Nỗi đau còn ngập trong tâm hồn. 
- Được rồi… – Nàng khép đôi mắt đẫm lệ, không còn ý thức muốn chạy trốn hay phản kháng – Ta không có tư cách hận huynh…nhưng… Tử Thu… thực sự… ta yêu huynh… thực sự… ta vẫn mãi tin huynh! 
Nàng cắn chặt răng, mím môi, như để đón chờ cơn bão đau đớn sắp ập tới. 
Thế nhưng, yên bình một hồi, y ngừng lại ư? Không chạm vào nàng nữa… 
Nàng đầy ngạc nhiên, mở to mắt… Dường như khắp người y như chuyển biến dữ dội… 
- Tử Thu? 
Y nhăn mặt, khắp người tà khí bùng lên dữ dội rồi lịm xuống, dấu ấn trên trán lúc hiện rõ sắc nét, lúc lại mờ đi, đôi mắt đỏ thẫm cũng như vậy… Tay y ôm chặt lấy đầu… 
- A… – Y kêu lên – Anh… Nhi… 
Anh Nhi? Y gọi nàng là Anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-chan-menh-thien-tu/1972928/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.