Y và nàng trân trân nhìn nhau.
Gương mặt nàng dần chuyển sang ửng đỏ, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Anh Nhi… nàng vừa nói là…
Nàng giật mình. Chẳng hiểu sao nàng lại đầy lúng túng, tay chân cũng luống cuống:
- Ta… coi như ta chưa nói gì… ta về đây… – Nàng cố sức nâng đôi chân đang chết đứng, quay đi.
Thực sự xấu hổ, chưa bao giờ nàng nghĩ trong một phút bộc phát sẽ đi bày tỏ tình cảm như thế này. Lúc nãy, chỉ là nàng nghĩ làm thế nào nhất định để cứu vãn mối quan hệ giữa nàng và y, nàng thực sự khó chịu trong lòng và không cam tâm.
Thực sự, Tử Thu không hề có ý sau này sẽ xa lánh nàng, y định rằng ngày mai sẽ cũng giống như hôm nay, vô tư trò chuyện và trêu đùa với nàng, chỉ là để nàng bình tâm lại một chút.
Câu nói đó không nhiều hàm nghĩa đến thế, chỉ là sau này y sẽ không xâm hại nàng thôi…
Nhưng nàng vừa nói gì? Nàng thích y!
Khi nàng nói ra câu đó, trái tim y như ngừng đập. Bây giờ y vẫn nghĩ đó phải chăng là y đang mơ? Không, nhất định là y nghe đúng.
Bao lâu âm thầm yêu nàng, để rồi bây giờ nàng đã nói là nàng thích y!
Nàng thích y!
Nàng vừa quay gót bước ra cửa, y vội vã, hấp tấp phi người theo.
- Anh Nhi! – Y đã nhanh chóng lao đến phía trước nàng, ngăn nàng bước tiếp.
Nàng lúc này còn không dám nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-chan-menh-thien-tu/1972880/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.