Thiếu nữ can đảm.
Một hồi sau, lại thấy hai người ngồi bên bờ đá. Gương mặt nàng vẫn còn ánh hồng. Cả hai im lặng như vậy hồi lâu.
- Anh Nhi! – Cuối cùng y cũng lên tiếng – Nàng đã suy nghĩ kĩ những gì ta nói ban nãy?
Vân Anh chợt giật mình, những gì y nói ban nãy ư?
- Căn nguyên căn bệnh của nàng…
- Huynh bảo ta đi tìm Tử Thiên? – Vân Anh quay sang, tâm trạng tự nhiên rối bời – Không được, nhất định không được…
- Bệnh không chữa khỏi sẽ mãi mãi đau, Anh Nhi, đi đi… – Ánh mắt y chùng xuống.
- Ta… – Ánh mắt nàng cũng dao động, tâm trạng chợt xấu đi – Nhất định hắn sẽ lại phũ phàng…
Tử Thu thở dài. Một hồi lâu lại lên tiếng.
- Hai mươi ba năm qua, ta luôn tự hỏi, cho dù ta sống phiêu bạt, lẩn tránh, không một ngày không nơm nớp lo sợ, đó là lo sợ có người biết được, Bạch gia và các thế lực sẽ mượn nguyên tắc của hoàng tộc xử chết cả mẫu hậu, ta và ca ca… Nhưng, có một điều mà ta phân vân… hai mươi ba năm ấy, ca ca sống thế nào? Ta từng nghĩ, huynh ấy ở lại hoàng cung làm điện hạ, ắt là tốt hơn ta, nhưng cũng lo nghĩ, phải chăng ca ca của ta rất cô độc…
Đúng vậy, Tử Thiên có cảm giác lạnh lẽo cô độc, chính nàng cũng biết như vậy.
- Thế nên… – Y tiếp lời – Có lẽ ca ca cũng là người mang bệnh, chịu tổn thương rất nhiều… Ngày gặp lại ca ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-chan-menh-thien-tu/1972863/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.