Nàng trở về với tâm trạng còn ấm ức, Lý Anh cũng không tiện hỏi thêm.
Khi đến cửa y xá, hai người họ thấy trước cửa có hai vị khách đang đứng đợi. Dường như đợi người chứ không phải đến khám bệnh.
Đó là hai nữ nhân, trông đều còn trẻ. Nhìn cách ăn mặc kì lạ có vẻ như là người vùng khác đến đây. Người trông lớn tuổi, khoảng ngoài ba mươi, mặc y phục màu hồng có phần hơi lòe loẹt, nước da hơi ngăm ngăm, thân hình cao lớn, trang điểm đậm, ánh mắt sắc sảo. Bên cạnh là một thiếu nữ mặc y phục trắng muốt, khuôn mặt thanh tú, trang nhã ẩn sau lớp khăn che mặt mỏng manh, chắc chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi, vóc người nhỏ nhắn. Nhìn cả hai đều trông rất bắt mắt. Thời loạn lạc này thật hiếm gặp người như vậy.
Lý Anh bèn đến hỏi:
- Hai vị cô nương này, đến y xá không biết là để xem bệnh hay là…
Vị nữ nhân áo hồng nhìn dò xét cả nàng và Lý Anh một lượt, rồi đáp lại:
- Các ngươi là người ở y xá này sao?
- Phải.
- Hì hì… – Đưa tay lên che miệng, liếc mắt, có phần lả lơi, đùa cợt – Chúng ta đến tìm hoàng tử…
- Hoàng tử nào chứ?
Cô nương áo trắng khẽ ho một tiếng, liếc nhìn người kia một cái rồi nhẹ nhàng:
- Là tỷ ấy nói đùa, tỷ ấy muốn tìm “hoàng tử Đậu đen”…
- Ở đây không có đậu đen, chỉ có đậu nành., à không Đậu Bình. – Vân Anh cười.
- Đúng là hắn đấy!
…
…
Đậu Bình từ trên núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-chan-menh-thien-tu/102675/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.