Mấy tên béo ăn phải đồ cay, la hét ầm ĩ, đang lăn lộn. Mấy ả lầu xanh phát hoảng, mụ Tú bà vôi chạy lại xem. Nàng bị hắn giữ chặt, cố vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
- Nhà ngươi là ai? Dám cợt nhả bổn vương? – Hắn siết chặt vai nàng.
Nàng không dám ngẩng mặt lên. Cũng không dám nhìn hắn chút nào. Chắc hẳn bây giờ hắn còn hung dữ ác độc hơn bội phần hôm đó. Hôm đó trừ khử nàng, hôm nay dù không lén giết nàng được, nàng cũng khó toàn mạng ra về.
Đậu Nành chết tiệt, là mi hại ta, ai bắt mi vô duyên vô cớ vào đây!
- Người không trả lời câu hỏi của bổn vương?
Hắn dường như bị chọc giận thêm khi thấy nàng không đáp, nắm tóc nàng, không phải hắn định túm đầu nàng lên đấy chứ. Không được, dù chết nàng cũng không để lộ mặt.
- Phập!
Nàng cắn vào tay hắn, tức thời hắn giật mình buông tay, nàng vừa xoay người định chạy thì người của hắn đã xuất hiện tóm gọn, hung hãn ghim nàng xuống đất.
Tay chân nàng vẫn còn đau mà, đối xử với nàng thế này thật không công bằng. Dù có chết nàng cũng phải giữ chút thể diện cuối cùng. Nàng chuẩn bị định tuôn ra mọi nỗi hận trong lòng vào mặt hắn để chết một cách oai hùng ( dù có hơi ngu ngốc) thì từ đâu một người phụ nữ, cũng đã luống tuổi so với các cô nương ở đây hớt hải chạy ra:
- Vương gia và các công tử xin tha mạng cho nô tì này! – Mụ cúi xuống cầu xin.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-chan-menh-thien-tu/102663/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.