Hắn sẽ không nhìn sai chuyện này. Nhưng như thế lại càng khiến hắn hoang mang, hắn không nghĩ Nhạc Dương đang yêu qua mạng lại vừa yêu đương ở ngoài đời.
Lúc đó Tào Minh chưa từng nghĩ đem hai cái này liên hệ với nhau.
Nhạc Dương đang cười với màn hình nghe hắn hỏi thì giật mình thấy rõ, nụ cười chợt ngừng lại như đang che dấu, ngượng ngùng đáp lại: "Úm."
Tào Minh cảm thấy hơi mơ hồ.
Nhạc Dương nói cậu ấy vẫn đang yêu qua mạng... Tự nhiên hắn không biết nên hỏi thế nào nữa.
Nhạc Dương lạ lùng nhìn hắn, trong mắt là dò hỏi khi thấy hắn có vẻ là lạ.
Cậu ấy có sinh nghi ngờ không?
Có bị chột dạ khi hắn hỏi vậy không? Một người đang che dấu điều gì đó thường nhạy cảm hơn bình thường. Vì sợ bị phát hiện.
Quả nhiên sau đó hắn nghe cậu ngập ngùng dò hỏi: "'Cậu muốn nói gì với tôi sao?"
Cho dù Nhạc Dương trông rất bình tĩnh nhưng hắn lại cảm thấy được cậu đang căng thẳng.
Bỗng nhiên hắn lấy đâu ra sức lực, hỏi ra miệng: "Dạo này cậu hay ra ngoài, là đang hẹn hò với ai sao?
Bỗng nhiên hắn lấy đâu ra sức lực, hỏi ra miệng: "Dạo này cậu hay ra ngoài, là đang hẹn hò với ai sao?"
Nhạc Dương ngẩn ra thấy rõ. Giống như chưa kịp tiếp thu câu hỏi của hắn.
Chẳng lẽ hắn sai rồi?
Thời điểm hắn cho rằng có thể mình đã nghĩ nhiều thì hắn chợt nhìn thấy một tia bối rối lướt qua trên khuôn mặt
Nhạc Dương.
Là bối rối, ngượng ngùng như bị người ta phát hiện chuyện tình yêu của mình. Quá đối bình thường luôn.
"Không phải cậu đang yêu qua mạng..."
Lúc này sắc mặt Nhạc Dương mới tái đi một chút. Cậu rốt cuộc hiểu được nghi vấn của hắn, Tào Minh nghĩ.
Một đỗi hắn mới nghe cậu nói: "Cậu muốn nói gì có thể nói thẳng ra."
Tào Minh sững người.
Trong lúc nhất thời hắn lại không nói được nên lời.
Nhạc Dương đang nhìn hắn, không còn bối rối, bình tĩnh đối diện với hắn.
Có phải hắn hỏi gì cậu cũng sẽ trả lời, không bận tâm giấu giếm nữa?
Cậu như vậy hắn lại bối rối.
Cuối cùng hắn mong đợi sự thật nào từ cậu?
Cậu lại đang nói cho hắn biết sự thật có lẽ sẽ không đơn giản như mong muốn của hắn.
Đúng.
Nhạc Dương bây giờ đã không còn nhút nhát như trước. Nhạc Dương bây giờ đã có thể tự tin đối mặt với thế giới này, mặc dù cậu không phải không hồi hộp khi đối mặt với sự dò hỏi của bạn cùng phòng.
Quả thật ban đầu cậu có hơi bối rối vì bỗng nhiên bị Tào Minh dò hỏi. Cậu đã từng nghĩ cậu sẽ nói với bạn cùng phòng vào thời điểm thế nào, còn đã từng nghĩ nếu bị bắt gặp tại trận nữa. Nhưng mà cách gợi chuyện thận trọng như thế này của Tào Minh có chút khiến cậu không biết nên cư xử thế nào. Cậu không biết Tào Minh đã nhìn thấy gì, đoán được bao nhiều.
Nhưng rồi cậu nghĩ, cậu không nên giấu giếm nữa.
Tào Minh có thể hỏi bất cứ lúc nào, nhưng cậu ta lại chọn thời điểm chỉ có hai người bọn họ mới tìm cậu nói chuyện.
"Cậu đang bắt cá hai tay?"
".."
Nhạc Dương có chút không kịp phản ứng, sau đó dưới ánh mắt căng thẳng khó hiểu của Tào Minh, cậu phì cười.
"Ha ha!"
"..."
Tào Minh đần mặt ra nhìn câu.
Nhạc Dương cố nén tiếng cười, chống bàn nói: "Làm sao có thể chứ."
Nhưng mà cậu hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy.
Trực giác nói cho cậu biết Tào Minh nhất định đã biết chuyện gì xa hơn nữa. Cứ tiếp tục tào lao như vậy cũng không nên, cho nên cậu quyết định thẳng thắn luôn.
"Có phải cậu đã nhìn thấy gì rồi không?"
Lúc cậu hỏi cậu nhìn thấy tròng mắt của Tào Minh hơi co rụt lại. Cậu khẽ nghiêm nghị trong lòng, nhưng không có định trốn tránh mà vẫn nói: "Cậu cứ nói thẳng đi, không sao đâu."
Tào Minh đắn đo một hồi, đến lúc chính mình cũng bị làm cho bực bội rồi hắn mới không do dự nữa mà nhìn cậu nói thẳng: "Tôi, tôi nhìn thấy cậu cùng với nam sinh lần trước..."
Nhạc Dương giật mình.
Rồi cậu lại có chút cảm thấy may mắn, may mà mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để nói ra. Không nghĩ tới Tào Minh đã nhìn thấy đến nước này rồi, như vậy hắn không nhịn được nữa mà hỏi cậu cũng là trong thường thức thôi.
Ai lại bỗng nhiên thấy bạn mình cùng một người đàn ông day dưa mà có thể bình tĩnh được.
Tào Minh đã xem là rất chu đáo.
"Cậu.."
Tào Minh ngập ngùng nhìn cậu, nửa muốn nói nửa lại không biết phải nói gì. Cậu nhìn cũng buồn bực thay hắn.
"Cậu muốn hỏi tôi có phải đang quen nam sinh không?"
Cậu giúp hắn hỏi.
Tào Minh không nói gì, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Nhạc Dương nói: "Nếu thật vậy thì sao?"
Tào Minh hơi sững người, ngây ra đó.
Nhạc Dương thở dài, có chút buồn, rồi lại không thể không chấp nhận chuyện bị xa lánh nếu Tào Minh không thể tiếp thu nối.
Cậu quay lại nhìn màn hình. Trong game, nữ Đường Môn đứng bên cạnh nam Thiên Sơn, do thiết lập của game mà lâu lâu lại nghiêng người, hướng bên trái bên phải xoay xoay. Lúc xoay người liền đụng trúng nam Thiên Sơn bên cạnh, từ xa trông tới liền cứ như hai người họ đang dựa vào nhau, thân thân mật mật.
Cậu hơi hé màn hình ra cho Tào Minh thấy, rồi nói: "Không phải bắt cá hai tay như cậu nghĩ đầu."
"Hai người bọn họ là một."
Tào Minh giật mình thấy rõ.
Vốn hắn đang hoang mang cái gì đều bị điều này làm kinh ngạc, bật thốt lên: "Cậu yêu đương từ trong mạng kéo ra ngoài đời hả?"
"Lỡ bị lừa thì sao?"
Lần này đến phiên Nhạc Dương ngây ra, rồi lại không nhịn được cảm thấy ấm áp khi nhìn thấy sự quan tâm trong mắt Tào Minh.
Cho dù Tào Minh có không chấp nhận được chuyện cậu quen một nam sinh thì cậu cũng sẽ không buồn đâu. Bạn cùng phòng của cậu thật sự đã rất tốt.
"Mac du co hdi kich thich that, nhung ma ket qua van rat vien man."
Cậu cười đáp.
Tào Minh nhìn nụ cười kia của cậu, sững sờ.
Nhưng lần này hắn không ngốc lâu mà nhanh chóng có ngay phản ứng tiếp theo.
Hắn thở dài, ngồi xuống cạnh giường, có chút mệt mỏi không còn hơi sức nói: "Cậu thích nam sinh à?"
"Ùm."
Nhạc Dương có chút thoải mái nhận.
Biểu tình của Tào Minh có hơi chần chừ, rồi có phần không rõ là vui hay buồn nói: "'Cậu giấu cũng đủ sâu."
Nhạc Dương hơi cười: "Cũng không phải chuyện gì đáng để rêu rao. Tôi không muốn các cậu khó xử."
"Cho nên cậu mới không dám tiếp xúc nhiều với bọn tôi?"
Nhạc Dương thở dài, thả người dựa vào ghế nói: "Tôi không biết được có mấy người liệu có thể tiếp nhận được đồng tính luyến ái. Không chỉ tôi, có rất nhiều người cũng sẽ theo bản năng che giấu điều đó."
"Thật ra tôi đã định tìm thời gian nói với các cậu. Dù sao bây giờ tôi cũng đang hẹn hò, kiểu gì cũng sẽ bị các cậu phát hiện."
Không nghĩ tới thể mà bị phát hiện thật.
Tào Minh im lặng không nói gì một lúc lâu.
Nhạc Dương thở dài, nói: "Bây giờ là năm hai rồi, nếu các cậu không thể tiếp thu thì tôi có thể ra ngoài thuê phòng. Mọi người còn phải ở chung với nhau hai ba năm nữa, không cần thiết phải ngày ngày mặt nặng mày nhẹ với nhau."
Ai biết vừa nói xong đã bị Tào Minh trừng cho một cái.
Cậu giật mình, rồi lại muốn cười.
"Mặc dù có chút bất ngờ nhưng mà tôi không phải không thể tiếp thu. Nếu cậu không lộ ra thì bọn tôi cũng chẳng biết gì, dù sao cậu cũng đã giấu hơn một năm. Cậu còn có thể tiếp tục giấu."
Tào Minh hơi buồn, bởi vì Nhạc Dương thật sự có thể giấu, mà họ chẳng hề có cảm giác gì: "Trừ việc cậu có tình cảm với nam sinh ra, cậu cũng chẳng khác gì bọn tôi."
"Đương nhiên miễn cậu hạn chế đừng có... Này nọ trước mặt bọn tôi thì tôi nghĩ bọn tôi vẫn có thể tiếp thu."
Nhạc Dương cười. Cậu thật sự rất vui.
Nhưng mà...
"Những người khác chưa chắc đã nghĩ thoáng như cậu."
Hà Du thì có lẽ, cậu chàng sẽ hơi bất ngờ, nhưng chỉ bất ngờ thôi rồi tiếp tục anh anh em em với cậu. Đương nhiên có lẽ sẽ không dám choàng vai bá cổ với cậu nhiều... Chung quy ra vẫn sẽ có cái thay đổi. Nhưng mà Lưu Diễn, cậu không nói chắc được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]