Mẹ Trác còn chưa nói xong đã bị anh cắt ngang: "Con nói một lần cuối, tính hướng là trời định, nếu được con cũng không muốn trở nên như vậy. Nếu ba mẹ cảm thấy không thể chấp nhận được vậy thì sinh thêm một đứa nữa. Hai người còn trẻ, có thể sinh. Còn con là việc ván đã đóng thuyền, hai người không chấp nhận được vẫn phải chấp nhận. Không chứa chấp con được thì con đi cho hai người đỡ phiền lòng."
Mẹ Trác sững sờ, không thể tin được nhìn anh.
"Đừng nhìn con như vậy, đây chẳng phải điều mà con muốn. So với hai người, con còn tổn thương hơn."
Trác Mục nói xong lời này thì đứng dậy cầm theo điện thoại và áo khoác rời khỏi phòng.
"Trác Mục, con đi đâu!?"
Mẹ Trác hoảng hốt gọi đuổi theo.
Trác Mục vẫn đi thẳng xuống phòng khách.
Trong phòng khách ba anh vẫn đang ngồi với một đôi vợ chồng và một người con gái tuổi sấp sỉ anh. Anh đều biết họ, còn rất quen thuộc.
Nhưng anh không định đến đó, chỉ nhìn họ lịch sự chào hỏi: "Chú dì, cháu xin phép có việc phải đi trước, không tiếp hai người được."
Nói xong anh đi thẳng ra cửa lớn, một chút do dự cũng không có.
"Trác Mục! Trác Mục!"
Mẹ Trác chạy đuổi theo anh đến tận cửa nhưng anh vẫn không quay đầu lại.
Bà gọi cho anh, còn chưa kịp nói gì anh đã cướp lời trước: "Chừng nào hai người chấp nhận được con sẽ trở về."
Nói xong anh cúp máy, bắt xe rời đi.
Anh trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-anh-trong-giao-dien-game-online/3579499/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.