Chương trước
Chương sau
Bạn nói với Mẫu Đơn Khai Đường: [Vì cô là con gái nên tôi cho cô cơ hội. Xử lý nhẹ nhàng chuyện này, cô tự giác rời bang, tôi sẽ không làm rõ chuyện này bên kênh bang. Sau này nếu bọn tôi lại phát hiện cô sai người giết cậu ấy, hay trực tiếp động thủ bọn tôi sẽ không tha cho cô, trực tiếp giết cô nghỉ game.]

(Còn nữa, cô đừng nghĩ tỏ ra đáng thương lừa gạt người trong bang làm khó làm dễ Dương Dương. Nếu tôi là cô, biết điều thì im lặng rút lui, để lại cho mình hình mẫu đẹp đẽ trong mắt mọi người. Đừng để tới lúc ai cũng biết tâm lý nhỏ nhen còn xấu xa của cô, chắc cô cũng không muốn không chơi game được nữa đâu.)

Sênh Tiêu nghĩ hắn đã nói hết nước hết cái rồi, cũng xem như hết lòng rồi. (°

Hắn không nói nữa, im lặng đợi xem bao lâu Mẫu Đơn mới có hành động.

Sênh Tiêu đợi đến khi boss chết, Dạ Tây Hồ có hơn một nửa người chơi đã rời cuộc, trên kênh bang Cá Muốn Ăn Mèo đã kêu gọi người chơi nếu không muốn pk thì trở về đi, ai muốn đánh tiếp thì cứ ở lại, tạm xem như giải tán.

Mẫu Đơn Khai Đường: [Mọi người, tạm biệt, em muốn rời bang.) C3

Kênh bang đang hăng hái chợt im lặng.

Sau đó mọi người dù thật lòng hay chỉ lịch sự đều hỏi thăm.

Thiên Minh Hỏa: (Sao vậy Mẫu Đơn?)

Đường Này Do Ta Mở: (Sao thế? Sao thế?) C°

Những người vừa cùng tổ đội với Mẫu Đơn Khai Đường đều nhao nhao bày tỏ.

Thế nhưng Mẫu Đơn Khai Đường không có nói lời nào nữa, câu đó như một câu thông báo thôi, sau đó kênh bang liền hiện lên dòng chữ Mầu Đơn Khai Đường đã rời bang.

Cô ta tự nhiên rời đi không nói lời nào thì người ta cũng không đến mức nghĩ nhiều, còn cho rằng người không hợp liền tan, cũng chẳng có tình cảm gì. Nhưng cô ta để lại một câu như vậy giống như bị ép buộc lời đi, khó tránh khiến người ta nghĩ nhiều.

Sênh Tiêu không biết liệu trong bang có ai cũng dại gái như hắn không, nhưng hắn chỉ nhìn một chút rồi không quan tâm nữa, lại im lặng nói với mình một câu, nếu cô ta dám đùa giỡn hoa chiêu gì hắn sẽ không thương hoa tiếc ngọc.



Tốt nhất là đừng có làm trò gì nữa. (43

Những chuyện này Nhạc Dương đều không biết, cho đến khi Hòa Thượng bỗng nhiên đưa cho cậu một đống ngọc Huyền Công cấp ba, có khi đủ cho cậu khảm đủ slot ngọc có thể khảm, còn có một số trang bị, rõ ràng là đã tỉ mỉ lựa chọn theo nhu cầu hiện tại của cậu.

Nhạc Dương hoảng hốt thật sự.

Dương Dương Khoái Nhạc: (Gì thế này?)

Cậu vừa gõ lọc cọc vừa bấm hủy giao dịch từ Hòa Thượng.

Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [Nhận đi, quà tạ lỗi.]

(Cậu không nhận tôi sẽ áy náy lắm.)

Dương Dương Khoái Nhạc: (Vì sao?)

Sau đó Hòa Thượng liền tỉ mỉ giải thích tiền căn hậu quả cho Nhạc Dương. Từ đầu đến cuối cậu đều ngơ ngác nghe, rồi vẫn rất ngơ ngác. (2)

Cậu làm sao có thể nghĩ được mọi chuyện lại như thế... Rồi lại cảm giác giống y như Hòa Thượng, lòng dạ đàn bà thật khiến người ta không rét mà run.

Một đỗi cậu mới có phản ứng, nhưng là...

Dương Dương Khoái Nhạc: [Này cũng không phải lỗi do anh mà.]

Hòà Thượng Muốn Phá Giới: (Là lỗi do tôi. Vốn dĩ cậu chẳng có liên quan gì hết, hay nói đổi lại thành người khác thì đối phương vẫn sẽ bị Mẫu Đơn nhằm vào ngay lúc đó. Nếu ban đầu tôi không tự ý hứa hẹn với cô ta, còn để cô ta tự cho là đúng chạy đến kiếm chuyện thì sẽ chẳng có chuyện gì cả. Cậu vốn là người qua đường bỗng nhiên chịu tai ương không đâu.)

Ban đầu mấy người Cá vẫn luôn ngồi xem, đến lúc này cũng lên tiếng.



Cá Muốn Ăn Mèo: [Cậu ta nói đúng đó. Không liên quan đến cậu, kết quả là cậu bị giết một cách không biết gì. Có phải bị giết nhiều lần lắm không?)

Dương Dương Khoái Nhạc: (Không đến mức, chỉ là khiến tôi không ra map làm nhiệm vụ chính tuyến được.)

Lá Đừng Rơi: [Cho nên cậu phải nhận đi. Ra máu một lần rồi lão Hòa Thượng này mới rút ra kinh nghiệm được.]

Dương Dương Khoái Nhạc: (Tôi...)

Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [Nhận đi mà. Tôi đều đã mua rồi. Cậu không nhận tôi sẽ áy náy mãi.)

Quả thật là tai bay vạ gió không đâu, nhưng mà Nhạc Dương vẫn lúng túng muốn chết, cảm thấy không thể nhận được. Quá trịnh trọng rồi.

Cá Muốn Ăn Mèo: (Đây chỉ là chút lòng thành, nói thật nó cũng chẳng giá trị bao nhiêu đối với bọn tôi. Nếu không phải nó cần thiết cho cậu bây giờ thì có khi hắn còn sẽ đưa đồ quý hơn.)

Nhạc Dương càng nghe càng hoảng hốt.

Hòa Thượng Muốn Phá Giới: [Hay là cậu cảm thấy nhiêu đây ít?)

Dương Dương Khoái Nhạc: [Nào có!]

Nhạc Dương chỉ thiếu nước la lên giữa đêm.

Sau đó dưới sự khuyên lơn, vừa lừa vừa gạt của mấy người bọn họ, Nhạc Dương tiểu nam sinh chưa biết giang hồ hiểm ác đã mù mờ nhận hết số đồ Hòa Thượng đưa. (°

Cũng may lý trí Nhạc Dương vẫn chưa có mất, lúc họ định hỗ trợ cho cậu mấy thứ như đục lỗ* gì đó, Điêu Trác* phù gì đó cậu đều kiên quyết từ chối.

Đục lỗ tên như ý nghĩa, chính là để đục cái lỗ trên trang bị, sau đó khảm ngọc vào.Điêu Trác phù như đồ đánh bóng ngọc thuộc tính cho nó càng cao cấp hơn ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.