Trên thực tế, tất cả đồ trang sức được gửi đến Lăng gia đều đã trải qua sự chọn lọc tỉ mỉ của người bên dưới. Ít nhất mỗi cái Chung Tình nhìn qua đều vô cùng tinh tế. Nhưng ý nghĩa của chiếc nhẫn cưới thì vẫn không giống nhau. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời Tam gia cẩn thận kiểm tra và so sánh một vật như vậy, muốn chọn ra kiểu dáng đẹp nhất. Hai người cẩn thận lựa chọn hồi lâu, cuối cùng đưa ra quyết định. Chiếc nhẫn này đã được mua từ lâu. Lăng Tam gia • giàu có đã không nói chuyện này với Chung Tình, hắn đã mua hết tất cả kiểu dáng trên ảnh và cho người khắc tên của cả hai lên rồi, chỉ muốn xem Chung Tình thích cái nào. Thích cái nào thì dùng cái đấy. Nhiều quá ư? Thì khóa lại! Từ bây giờ, Sương Hàn có quyền mua bất kỳ thứ gì em ấy thích! Hai người chọn xong nhẫn, nhìn nhau rồi bỗng cùng im lặng. Lăng Hoàn Vũ nhìn Sương Hàn đang ngồi bên cạnh mình, đột nhiên khoé miệng nhếch lên, nở một nụ cười. Tuy rằng nụ cười hơi cứng nhưng ít nhất ai cũng nhận ra hắn đang cười. "Anh rất vui, Sương Hàn." Hắn không che giấu chút nào tình cảm của mình, "Trong khoảng thời gian này, ngày nào anh cũng rất vui." Trước đây Lăng Hoàn Vũ chưa từng được cảm nhận cảm giác này. Mỗi ngày luôn hi vọng, mong chờ mãnh liệt ngày mai sẽ tới. Chờ mong tới ngày được sống cùng người ấy đến già, không còn như trước kia nữa, được chăng hay chớ, mỗi ngày trôi qua như một vũng nước đọng. Chung Tình im lặng ngắm nhìn anh, đột nhiên mỉm cười. Cô chủ động cúi người ôm lấy anh, "Em cũng rất vui, Tam gia." Lăng Hoàn Vũ siết chặt tay ôm chặt người đó vào lòng, mãn nguyện thở dài: "Đừng gọi anh là Tam gia." Hắn cúi đầu, khẽ hôn lên đỉnh đầu mềm mại của Chung Tình: "Gọi tên của anh." Chung Tình dừng một chút, sau lại ngoan ngoãn nghe lời: "Hoàn Vũ." Cánh tay ôm lấy cô phút chốc chặt hơn, tim Lăng Hoàn Vũ đập rất nhanh. Chung Tình nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của đối phương, cảm thấy yên tâm vô cùng. "Sương Hàn, em có muốn biết quá khứ của anh không?" Chung Tình ngẩng đầu nhìn anh. Lăng Hoàn Vũ hiểu ý cô, bắt đầu từ từ kể: "Cha anh là con trai thứ ba của ông nội. Năng lực không tốt, nếu dựa trên quy tắc của Lăng gia là ai giỏi nhất thì sẽ trở thành người thừa kế, ông ấy vốn không đủ tư cách đấu lại Đại bá và Nhị bá." "Ông ấy không cam lòng từ bỏ sản nghiệp to lớn của Lăng gia một cách dễ dàng như vậy, bí mật sai người ngáng chân sự nghiệp của Đại bá và Nhị bá, đồng thời duỗi tay vào mấy vấn đề khác. Anh vừa tròn 3 tuổi đã bộc lộ thiên phú không tồi." "Cha anh định lợi dụng anh để giành sự chú ý của ông nội, nhưng hiệu quả không như mong muốn. Ông nội của anh có rất nhiều cháu trai, chắc chắn sẽ không để tâm quá nhiều đến anh." "Mà lúc này, tin tức có người trộm thuốc cường hoá gen đã truyền vào tai cha anh." Trong lòng Chung Tình đột nhiên căng thẳng, cô đoán được sơ qua chuyện phía sau rồi. Quả nhiên --- "Cha anh mua ba lọ thuốc về với giá cao, hai lọ đầu tiên vào người khác nhưng cả hai người đó đều sống không quá một tháng." "Trong khi ở thời điểm đó, hai người bác của anh đang từng bước ép nhà bọn anh vào đường cùng. Cuối cùng cha anh vẫn tiêm lọ thuốc ấy vào người anh. Từ đầu đến cuối mẹ anh đều biết cha đang làm chuyện gì với anh nhưng cha anh nói với bà, nếu bà ngăn cản thì mọi giàu sang phú quý mà bà được hưởng sẽ không còn tồn tại nữa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]