Chương trước
Chương sau
Lăng gia bị tập kích ngay lúc nửa đêm.
Tất cả mọi người đều không kịp đề phòng.
Bởi vì chưa có kẻ nào dám cả gan làm chuyện này ngay trong dinh thự Lăng gia được canh phòng nghiêm ngặt.
Kẻ đến đây dường như mang theo tâm lý được ăn cả ngã về không, không hề quan tâm đến sống chết của mình, thậm chí gã ta còn treo thuốc nổ trên người.
Lần đầu tiên Chung Tình gϊếŧ người mà không hề do dự hay hạ thủ lưu tình.
Bởi vì cô biết một khi mình nhẹ tay thì rất có thể toàn bộ Lăng gia sẽ rơi vào nguy hiểm.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Khuôn mặt gã ta dữ tợn nhìn cô với vẻ chế nhạo, ngọn lửa lập tức bao quanh tầm mắt Chung Tình.
Chung Tình nghĩ rằng có lẽ mình sẽ không chết.
Dù sao Sương Hàn kiếm cũng được rèn từ những mảnh thiên thạch rơi từ trên bầu trời, vừa cứng rắn vừa kiên cố vừa sắc bén.
Sức mạnh của chất nổ có thể khiến cô bị thương nhưng sẽ không chết.
Nhưng bất ngờ thay, cô không hề cảm thấy đau đớn.
Một vòng tay vững chắc ôm lấy cô, ôm chặt lấy vóc người tương đối mảnh mai của cô.
"Bùm!"
Lúc ngã lăn xuống đất, toàn bộ suy nghĩ của Chung Tình đều bị đình trệ.
Cho đến khi có tiếng bước chân lộn xộn chạy tới, tiếng kêu lo lắng và hoảng sợ đã đánh thức sự tỉnh táo của cô.
Cô vội vàng quay đầu lại, có chất lỏng ấm áp rơi xuống mặt cô.
Đó là máu của người đàn ông đang bảo vệ cô.
Cả người Chung Tình run lên.
Cô thở dốc, run rẩy nói với người đàn ông vẫn đang bình tĩnh nhìn cô: "Sao anh lại ngốc quá vậy?"
Lăng Hoàn Vũ hờ hững rũ mắt xuống: "Nếu lúc này tôi không thể bảo vệ em thì tôi có tư cách gì mà đòi thích em chứ?"
Đôi mắt Chung Tình đỏ hoe, cô không nói nên lời.
Sau đó có rất nhiều người chạy đến, cẩn thận nâng họ lên rồi kiểm tra cơ thể của Lăng Hoàn Vũ, bắt đầu cầm máu và cấp cứu.
Trên người Chung Tình không có bất kỳ một vết thương nào, những mảnh vỡ nhỏ bay ra từ vụ nổ căn bản không tạo ra vết trầy xước gì trên cơ thể cô.
Cô lặng lẽ đứng một bên, nhìn người đàn ông sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm lại tựa như buồn ngủ.
Rõ ràng anh biết cô không phải người bình thường, uy lực của mấy quả bom đó không gây ra nhiều tổn hại cho cô nhưng anh vẫn lao vào, bất chấp bảo vệ cô như vậy.
Chung Tình đứng sững sờ, trong mắt toàn là tuyệt vọng.
Lăng Trầm thấy cô như vậy, thở dài, cố ý đi đến trước mặt cô: "Sương tiểu thư, cô đừng quá thương tâm."
Hắn nhìn Tam gia đang nằm đó, nói: "Tam gia chưa bao giờ làm chuyện gì đó vì cảm tính, ngài ấy cũng không hối hận đâu."
"Ngay cả khi mọi chuyện lặp lại lần nữa thì ngài ấy vẫn lựa chọn như vậy."
"Hơn nữa, tình hình không tồi tệ đến vậy."
Chung Tình không biết mình có nghe lọt tai mấy lời an ủi của hắn hay không mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì cả.
Lăng Trầm thấy cô như vậy cũng không nói thêm nữa.
Một số bác sĩ đang cúi đầu thảo luận với nhau.
Chung Tình bước lại, nhanh chóng nhận được câu trả lời: Mặc dù vết thương trên người Tam gia có vẻ nghiêm trọng nhưng đều là ngoài da, chỉ cần được chăm sóc cẩn thận sẽ không có vấn đề gì.
Không ít người nở nụ cười thoải mái hơn, nhưng Chung Tình vẫn im lặng.
Cô có thể nhận thấy rằng trạng thái lúc này của Lăng Hoàn Vũ không hề ổn định, nguồn năng lượng cuồng bạo vốn chỉ thỉnh thoảng phát tác nay như bị cái gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà đột nhiên bộc phát.
Vô cùng nguy hiểm.
Đây là cảm giác mà lúc này Lăng Hoàn Vũ mang đến cho Chung Tình.
Cô hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Lăng Trầm nói vài câu.
Lăng Trầm giật mình, cẩn thận nhìn vào đôi mắt nhắm nghiền của Lăng Hoàn Vũ, vẻ mặt dần trở nên căng thẳng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.