Chung Tình đi vào lầu hai bên trong thư phòng. Hiển nhiên là Lăng Hoàn Vũ cố ý chờ cô. Lúc hắn quay đầu lại, Chung Tình dễ dàng nhận ra bên trong ánh mắt của hắn ẩn chứa huyết sắc. "Lại tái phát?", cô có chút kinh ngạc. Nếu cô nhớ không lầm thì từ lần Lăng Hoàn Vũ mất khống chế trong khách sạn đến nay chưa đầy 2 tháng. Hơn nữa, lúc này cũng không bị máu tươi kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Nói cách khác, dưới tình huống bình thường, cứ cách 2 tháng thì nam chủ sẽ lại phát bệnh? Chung Tình đột nhiên nhớ tới, ngay cả tâm phúc của Lăng gia cũng ít người biết Tam gia của bọn họ lại mang trên mình quả bom hẹn giờ này. Kết hợp với những gì Lăng Hoàn Vũ nói lúc trước, cô có thể hiểu được đại khái là, mỗi khi phát tác, trừ lần bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ lúc trước, thì hầu như toàn bộ thời gian, Lăng Hoàn Vũ đều tự mình nhẫn nhịn vượt qua. Nhớ tới nguồn năng lượng cuồng bạo mà cô cảm nhận được trong lần tiếp xúc ở khách sạn, Chung Tình không khỏi bội phục. Phải có sự nhẫn nhịn lớn đến mức nào, mới có thể chịu đựng sự thống khổ như vậy? Cô không nói gì thêm, lập tức đi lên cầm tay Lăng Hoàn Vũ. Cơ thể Lăng Hoàn Vũ rõ ràng hơi cứng đờ một chút. Chung Tình nhớ đến chứng sạch sẽ của hắn, lại nghĩ mối quan hệ giữa hai người họ cũng hoà hoãn không ít, nhẹ giọng nói: "Tam gia, tôi biết ngài cảm thấy khó chịu, nhưng chuyện này không còn cách nào khác, ngài phải chịu đựng một chút." Lăng Hoàn Vũ ngẩn ra, giật giật khoé miệng, muốn mở miệng giải thích đây chẳng qua chỉ là phản xạ có điều kiện, không phải là cảm thấy không thoải mái khi chạm vào cô. Nhưng nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Chung Tình, lời đến bên miệng đột nhiên dừng lại. Có kinh nghiệm từ trước, rất nhanh Chung Tình đã xử lý xong. Đặc biệt là sau khi cô đã tìm được bản thể của mình. Cô thậm chí không cần dẫn nguồn năng lượng đó vào cơ thể của mình, mà trực tiếp chuyển hết vào bản thể --- nghe được âm thanh suиɠ sướиɠ truyền từ phía thanh kiếm, trong lòng Chung Tình liền biết nó rất vừa lòng với "món ăn" này. Loại sát khí cuồng bạo này, không những không phải là vấn đề đối với Sương Hàn kiếm, mà ngược lại còn là vật đại bổ khó gặp. Thậm chí Chung Tình còn nghĩ, nếu không phải có nhiệm vụ trên người, thì dù cho Lăng Hoàn Vũ không có cách dẫn nguồn năng lượng bên trong cơ thể ra ngoài, chỉ cần thanh kiếm này còn ở đây, mọi chuyện không còn là vấn đề. Mặc dù không thể trị tận gốc, nhưng vẫn có thể giữ vững trạng thái này cả đời. "Tốt rồi." Vừa mở mắt ra, Chung Tình lập tức rút tay mình ra khỏi tay Lăng Hoàn Vũ. Lăng Hoàn Vũ nhìn thái độ gấp gáp thậm chí giống như đang tránh rắn rết của cô thì không khỏi khó chịu trong lòng. Trước nay chỉ có Tam gia ghét bỏ người khác, còn chưa bao giờ nhìn thấy người khác ghét bỏ Tam gia đâu. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Lăng Hoàn Vũ đột nhiên hỏi: "Cô cảm thấy Lăng Trầm như thế nào?" Chung Tình sửng sốt. Cô không hiểu cho lắm ý của nam chủ. Liếc mắt nhìn Lăng Hoàn Vũ một cái, cô cẩn thận nói: "Lăng Trầm tâm tư kín đáo, tính tình trầm ổn ôn hoà, lại biết cách đối nhân xử thế, nói chung là một người khá tốt." Mặc dù Chung Tình cảm thấy tính cách của đối phương một lời khó nói hết, nhưng cũng không thể chê bai thuộc hạ của nam chủ ngay trước mặt hắn. Ấn tượng tốt đến vậy? Ánh mắt Lăng Hoàn Vũ thấp thoáng tia buồn bã. Chung Tình nhìn bộ dáng trầm mặc của nam chủ, cho rằng đối phương không vui vì bị người khác nắm nhược điểm, đang định mở miệng tìm cớ rời đi thì nghe giọng nói sâu kín của Lăng Hoàn Vũ: "Vậy cô cảm thấy ta thế nào?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]