Biểu tình của Yến Việt bỗng chốc trầm xuống. Hắn nhìn Chung Tình, một giây kia thậm chí khiến Chung Tình nghi ngờ, đối phương có thể đem mình xé nát. May mà không phải. Yến Việt chỉ khom lưng, ôm Chung Tình lên một lần nữa. "Đệ làm cái gì ---" Thanh âm Yến Việt lạnh lùng: "Mẫu Đơn tỷ tỷ vừa mới tỉnh lại, không nên ra gió quá nhiều, đệ đưa tỷ tỷ trở về nghỉ ngơi!" Chung Tình khẽ từ chối: "Ta không cần nghỉ ngơi, đệ thả ta xuống trước đi." Yến Việt thờ ơ giả câm giả điếc. Chung Tình kiên nhẫn lặp lại: "A Việt, đệ thả ta xuống." Bước chân Yến Việt vẫn không hề dừng lại. Chung Tình không biết làm sao, bí mật điều khiển linh lực trong cơ thể, định tự mình tránh thoát. Nhưng ngay sau đó, đôi mắt nàng mở to --- trong cơ thể vẫn còn linh lực, nhưng vô cùng nặng nề, giống như bị cái gì đó phong ấn lại, khiến nàng không thể điều khiển. Chuyện gì thế này? Sắc mặt nàng đột nhiên trầm xuống khiến Yến Việt cảm thấy có chút kỳ quái, hắn cúi đầu nhìn Chung Tình một cái, phát hiện hai mắt đối phương đã nhắm lại. Trong lòng hoảng hốt. "Mẫu Đơn tỷ tỷ?" Âm thanh đè nén đầy nôn nóng khiến Chung Tình lấy lại tinh thần, nàng mở to mắt, bình tĩnh nhìn về phía Yến Việt: "Có chuyện gì sao?" Nàng không xảy ra chuyện. Bấy giờ Yến Việt mới thả lỏng, biểu tình trên khuôn mặt trở nên ôn nhu: "Không có gì." Chung Tình khó hiểu nhìn hắn, lại nhắm mắt lần nữa. Hiện tại nàng không có thời gian để ý đến Yến Việt, nàng chỉ muốn biết trên người mình đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà tìm mãi cũng không thấy nguyên nhân. Trên người nàng không có chỗ nào bất thường, đáng lẽ không nên xảy ra chuyện như vậy mới phải. Chung Tình nghĩ mãi vẫn không ra. Rất nhanh đã về đến Càn Long Cung. Cơ thể được đặt trên chiếc giường mềm mại. Yến Việt dường như hoàn toàn quên mất chuyện lúc nãy, sắc mặt ôn nhu nhìn nàng, nói: "Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ nghỉ ngơi cho tốt, chờ đến khi trời tối, đệ sẽ đến bồi tỷ dùng bữa." Dù sao hắn cũng là một hoàng đế, không thể cả ngày dính bên cạnh Chung Tình được. Sau khi Yến Việt rời đi, cung nhân cùng ám vệ trong Càn Long Cung vẫn không lui xuống. Mặc dù Chung Tình không dùng được linh lực, nhưng chỉ cần kích hoạt thần thức là dễ dàng biết được. "Hệ thống, ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?" Nàng ngủ say nhiều năm, nhưng hệ thống thì không. Bạch quang trên người hệ thống loé lên một chút: "Ký chủ cảm nhận bản thể của mình sẽ rõ." Thần sắc Chung Tình cứng lại một chút, hoá ra là vậy. Từ lúc tỉnh dậy cho đến bây giờ, nàng luôn không cảm nhận được bản thể của mình. Ánh mắt quét sạch một vòng quanh Càn Long Cung, đúng là không thấy cây hoa Mẫu đơn cao nửa người nữa. Chung Tình cho gọi một cung nữ đến hỏi: "Bệ hạ của các ngươi có nuôi một gốc hoa Mẫu đơn không?" Nàng ngừng một lúc, bổ sung thêm một câu: "Cái cây không nở hoa." Lúc Yến Việt còn là hoàng tử, vô cùng yêu thích một gốc hoa Mẫu đơn, cả hoàng cung ai cũng biết. Cung nhân kia ngẩng đầu nhìn Chung Tình, giấu đi tia kinh diễm nơi đáy mắt, cung kính nói: "Nô tỳ đã từng nghe nói bệ hạ có trồng một gốc hoa Mẫu đơn, chỉ là từ khi nô tỳ vào Càn Long Cung hầu hạ tới giờ chưa từng nhìn thấy." Chung Tình cho người lui xuống, trong lòng nàng nảy sinh cảm giác bất ổn. Yến Việt làm đúng lời hắn nói, đến bữa tối liền trở về Càn Long Cung. Hắn nhìn Chung Tình, cười nói: "Mẫu Đơn tỷ tỷ muốn biết cái gì cứ hỏi đệ, không cần phải hỏi người khác." Quả nhiên hắn biết chuyện chiều nay. Chung Tình ngước mắt nhìn hắn: "Vậy đệ nói ta biết, gốc hoa Mẫu đơn kia ở đâu?" Thần sắc Yến Việt không hề thay đổi, chỉ khẽ phất tay. Người trong Càn Long Cung toàn bộ đều lui ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]