"Điện hạ. lão nô phụng theo ý chỉ của Hoàng thượng, trước tiên đến đón Nhị hoàng tử về Khang Ninh cung." Thân hình Vương Phúc hơi khom xuống, giọng nói cung kính. 
Yến Việt quay đầu nhìn y, bất chợt nở nụ cười: " Là Vương công ông sao?" 
Vương Phúc kinh ngạc: " Điện hạ còn nhớ lão nô?" 
Yến Việt gật đầu: " Ta còn nhớ lúc còn bé, Vương công công luôn tặng đồ cho ta." 
Trong lòng Vương Phúc liền hiểu rõ. 
Trước lúc năm tuổi, vị điện hạ này là Hoàng tử được sủng ái nhất trong hoàng cung. 
Khi đó hoàng thượng có thứ gì quý báu đều luôn nhớ đến vị Thái tử này. 
Mà đồ vật dâng lên Hoàng cung, tất nhiên không thể để một thái giám nhỏ bé tùy tiện mang đi, cho nên mỗi lần ban thưởng, đều là Vương phúc đại tổng quản mang theo thái giám mang đồ đi. 
Không nghĩ tới đã qua nhiều năm như vậy mà vị Hoàng tử này còn nhớ rõ? 
Trong lòng Vương Phúc bỗng dâng lên thứ tình cảm kỳ lạ mà ấm áp. Những tên thái giám bất nam bất nữ như bọn họ, cả đời này cũng không thể trông chờ vào điều gì, chỉ hy vọng có thể có một chút tôn trọng cùng ghi nhớ. 
Trong lòng ông suy nghĩ, tiến lên chỉnh lại cổ áo cho Yến Việt, nhanh miệng nói một câu: " Đêm qua Hoàng thượng nghỉ ở trong cung của Quý phi, nhị hoàng tử, ngài trăm ngàn không nên tùy hứng." 
Dứt lời, động tác trên tay ông cũng kết thúc, cả người cung kính lui về, đôi mắt rũ xuống như chưa từng nói ra chuyện gì. 
Yến Việt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-truy-tim-tinh-yeu/1055252/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.