Edit: Diệc Linh Pisces 
Chung Tình không thể tránh khỏi kiếm của Tiêu Vong Vân. 
Phải nói rằng nếu Lâm Tiên chân quân thật sự vung kiếm muốn gϊếŧ ai đó thì không người nào ở đại lục Thiên Nguyên có thể tránh thoát. 
Cho nên Chung Tình cũng không tránh. 
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc thanh kiếm kia sắp chạm vào đỉnh đầu của nàng, một lọn tóc bị kiếm khí ảnh hưởng, từ từ rơi xuống đất. 
Nhưng thanh kiếm lại dừng ở ngay chỗ cách đầu nàng chỉ một cm. 
Ánh mắt của Tiêu Vong Vân thay đổi liên tục, cuối cùng một tay khác đánh mạnh vào cánh tay phải đang cầm kiếm. 
Tiếng nứt xương phát ra rõ ràng. 
Vẻ đau đớn xẹt qua đôi mắt của Tiêu Vong Vân rồi trở về sự bình lặng như trước. 
"Kinh Hồng." Hắn gọi to. 
Trông dáng vẻ của Chung Tình như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, vội vàng chạy lại: "Chàng có đau không?" 
Sự lo lắng trong ánh mắt ấy hoàn toàn không phải là giả tạo, Tiêu Vong Vân nhìn Chung Tình rồi thở dài: "Nàng không sợ ta sao?" 
Chung Tình mỉm cười, hỏi vặn lại: "Chàng sẽ khiến ta bị thương sao?" 
Tiêu Vong Vân sững sờ một lúc rồi lắc đầu, nói với giọng điệu chắc nịch: "Không." 
Cho dù hắn có tự làm tổn thương bản thân thì cũng tuyệt đối không làm tổn thương nàng. 
Chung Tình lấy đan dược ra, cẩn thận băng bó vết thương cho hắn rồi nở một nụ cười không chút tạp chất: "Vậy thì ta sợ chàng để làm gì chứ?" 
Nàng dịu dàng ôm cánh tay không bị thương của hắn: "Hứa với ta, đừng để ta phải lo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-truy-tim-tinh-yeu-tieu-yeu-tinh/3802925/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.