Edit: Diệc Linh Pisces 
"Rất náo nhiệt!" 
Chung Tình và Tiêu Vong Vân vừa đến tòa thành này thì đã nghe thấy ồn ào náo động cách đó không xa. 
Theo bản năng, Tiêu Vong Vân cảm thấy khó chịu trước những nơi đông người như vậy nhưng nhìn thấy vẻ mặt tò mò thích thú của Chung Tình… 
Hắn bỗng nhớ ra Kinh Hồng không còn ấn tượng gì với những chuyện trong quá khứ. Nơi duy nhất nàng ở là đỉnh Lâm Tiên quanh năm lạnh lẽo cô tịch cho nên nàng thích cảnh náo nhiệt cũng là chuyện bình thường. 
"Chúng ta qua đó xem đi." Hắn đề nghị. 
Chung Tình vội vàng gật đầu: "Được được." 
Khi còn nằm trên giường bệnh, những thứ nàng ngưỡng mộ nhất lại là những thứ mà người bình thường cho rằng bình thường nhất — thoải mái chạy trốn ra ngoài, làm những gì mình thích. 
Quanh năm một mình ở trong phòng bệnh cũng tạo cho nàng một loại bản năng khao khát khung cảnh náo nhiệt. 
Tiêu Vong Vân nắm tay nàng, hai người từ từ chạy lại chỗ đám đông đang tụ tập. 
Rõ ràng hắn không làm gì cả nhưng dường như đám đông nhộn nhịp bị thứ vô hình nào đó tách ra. Họ tự động tản ra chỗ hai người đứng. 
Đặc biệt, trong cảnh tượng như vậy, tình huống này rất bất thường nhưng không ai cảm thấy kỳ quái. 
Tiêu Vong Vân không ngại xem náo nhiệt với Chung Tình nhưng hắn lại thấy phiền khi những kẻ khác chạm vào Chung Tình. 
Dọc đường đi, có rất nhiều người nhìn bọn họ, cũng có không ít người nhìn họ với ánh mắt thù địch. 
Chung Tình hơi khó hiểu, cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-truy-tim-tinh-yeu-tieu-yeu-tinh/3802914/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.