Edit: Diệc Linh Pisces
Tiêu Vong Vân tự chứng minh cho Chung Tình biết thế nào là hôn môi.
Chẳng qua hành động của hắn có vẻ bá đạo nhưng nụ hôn in lên môi Chung Tình cũng dịu dàng như bao người.
Nụ hôn không quá sâu, chỉ khẽ chạm. Tuy nhiên, bởi vì sự thấu hiểu lẫn nhau giữa hai người mà nó có vẻ lưu luyến vô cùng.
"Thích không?" Tiêu Vong Vân kề trán Chung Tình, cười nhẹ hỏi.
Ánh mắt Chung Tình sáng lấp lánh. Nàng gật đầu.
Tiêu Vong Vân không thể nhịn cười thành tiếng, sao nàng ấy có thể đáng yêu như vậy chứ!
"Mà này, sao hôm nay chàng lại đột nhiên xuất hiện?" Chung Tình ngồi trên xích đu, lắc lư chân, nhìn người đàn ông đang pha trà bên bàn đá.
Tiêu Vong Vân đặt tách trà trên tay xuống, quay đầu lại vừa nhìn nàng vừa cười: "Nếu nàng không hỏi thì ta cũng sắp quên mất rồi."
Hắn duỗi tay ra, ánh sáng trắng chợt loé, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay hắn.
"Không phải nàng bảo muốn có quà gặp mặt sao? Ta luyện thanh kiếm này cho nàng suốt mấy ngày nay."
Hắn vừa nói vừa nhìn Chung Tình nhưng cảm thấy vẻ mặt của đối phương hơi lạ.
Động tác của Tiêu Vong Vân chững lại: "Nàng không thích à?"
Chung Tình bình tĩnh nhìn thanh kiếm, dường như lưỡi kiếm có dạng lượn sóng. Nó trông rất quen thuộc.
Lúc thấy dáng vẻ của Tiêu Vong Vân, nàng mới chợt nhận ra phản ứng của mình rất kỳ lạ.
Nàng bước lại gần Tiêu Vong Vân, nhìn thanh trường kiếm trong tay hắn, ánh mắt hơi nhuốm vẻ hoài niệm: "Không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-truy-tim-tinh-yeu-tieu-yeu-tinh/3802912/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.