Lời của Chung Tình là thật.
Bình thường Thường Tranh sẽ luôn cúi đầu, đứng ở đầu góc nhỏ, chưa từng chủ động làm quen với ai.
Trong trí nhớ của Chung Tình, trừ lúc anh có vai diễn ở bên ngoài, thì tuyệt không thấy bóng dáng của Thường Tranh đâu cả.
Mà lúc này, dưới ánh ban mai dịu dàng, đứng đối diện là một chàng trai tuấn tú, dáng người cao ngất, khi cười lộ ra hàm răng trắng bóng, sức cuốn hút quá lớn.
Tiểu sinh Trương Hằng sao so bì được với anh!
Thường Tranh nghe được lời nói của Chung Tình, sắc mặt như cũ; chỉ là Chung Tình không nhìn thấy, bên tai anh đã lặng lẽ ửng đỏ.
Anh mỉm cười ngại ngùng, không nói gì.
Nhờ nụ cười này, Chung Tình chân chính hiểu được, tuổi của anh không lớn.
Dù là ẩn mình trong góc tối vô danh, hay là ngày hôm qua trầm tĩnh ít nói.
Người đàn ông này luôn đem đến một cảm giác trầm ổn có thể tin cậy.
Trong phút chốc, cuối cùng anh cũng lộ ra nụ cười đúng lứa phải thì. Dù sớm biết Thường Tranh mới chỉ 23 tuổi, nhưng mỗi lần nhìn đến anh, Chung Tình đều cảm thấy người này ít nhất cũng phải hăm sáu hăm bảy.
Có lẽ là khí chất mê hoặc nhân tâm?
Chung Tình dám chắc, nếu mà ngày thường Thường Tranh lộ ra nụ cười như vậy, sẽ dễ dàng cùng người xung quanh nói thêm vài câu; ít nhất thì cũng có đãi ngộ tốt hơn ở đoàn phim.
Nhìn dáng vẻ này của Thường Tranh, Chung Tình muốn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-truy-tim-tinh-yeu-tieu-yeu-tinh/3122322/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.