Editor: 1900
“Là đồ ăn ngon nhất mà anh từng được dùng.” Lệ Viễn không chút khoa trương tán thưởng. Hơn nữa, còn được ăn cùng ai kia, quả là món ăn trân quý tuyệt vời nhất!
“Vậy trước kia Lệ tiên sinh thường ăn gì?” Văn Kiều tò mò.
“Nhiều nhất là đồ hộp, lương khô, bánh.”
Văn Kiều giờ mới nhớ, lần đầu tiên thấy Lệ Viễn, trên người hắn có khí chất vô cùng khác người thường. Theo lời đồn, vị này mất tích khi còn rất trẻ.
“Lệ tiên sinh là quân nhân sao?” Văn Kiều không chút cố kỵ hỏi trực tiếp.
trên người nam nhân này có sự tự tin rồi lại có sự sắc nhọn nhạy bén, hương vị này đến từ chính bản thân hắn. Mà không như Lệ Thừa Trạch, phân nửa tới từ gia thế tập đoàn Lệ thị. Loại tự tin này như khắc vào trong xương cốt. Bên ngoài so với Lệ Thừa Trạch thì dễ gần hơn, nhưng nói tới nguy hiểm thì không có bất cứ người đàn ông nào sánh bằng.
“Đúng vậy.” Lệ Viễn gật đầu.
“Bất quá, hiện tại không phải.” Lệ Viễn mỉm cười nói tiếp.
“thật lợi hại.” Văn Kiều khen ngợi từ tận đáy lòng.
Đây là lời khen ngắn gọn nhất mà hắn được nghe! Nhưng không biết vì sao, lại làm tim hắn đập nhanh khó kìm!
“Cảm ơn em, Văn tiểu thư.” Năm chữ ngắn ngủi, lại mang hương vị ôn nhu lưu luyến.
Văn Kiều cúi đầu tiếp tục ăn cơm, vừa ăn vừa bất đắc dĩ.
Cơm quá mềm.
Rau dưa quá nhạt.
Canh cũng được, giống nước luộc vậy.
………..
Lệ Viễn nghe nàng nhỏ giọng oán hận tâm trạng thật tốt.
hắn chưa từng thấy qua một Văn Kiều sinh động như vậy, càng nhìn càng bổ não, nếu được sống cùng nàng, nhất định sẽ rất thú vị….
Bên này không khí ấm áp.
Bên kia, nam nữ chính dựa theo cốt truyện, hòa hảo trở lại
Lệ Thừa Trạch nói chuyện bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-tinh/167558/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.