Lục Nghị qua màn hình điện thoại thoáng thấy ý cười trên nét mặt sếp tổng, cũng không giấu được nụ cười trước sự ngơ ngác của Hàn Giai Tuệ.
Hàn Giai Tuệ lững thững đi thẳng về phía cánh cổng gỗ mái dốc đặc trưng, không màng đến hai người đàn ông đang nói chuyện điện thoại kia. Vừa qua cổng liền bước vào một tiểu Japan thu nhỏ. Vài cánh hoa anh đào hồng hồng phớt phớt chao nghiêng rồi chấm theo gót chân cô. Vườn rộng quá! Mấy ngọn đèn vuông vắn dọc theo con đường làm bằng những khối đá nhẵn xếp thành lối đi uốn lượn, xung quanh rải sỏi. Hàn Giai Tuệ bị mê hoặc bởi không gian thanh tịnh nơi này, cứ thế bước theo. Cô ngắm nhìn những gốc thông đen, thông đỏ lá kim từng tầng cắt tỉa gọn gàng. Cạnh tảng đá lớn chạm khắc một chữ thư pháp gì đó rất đẹp có cây phong lá đỏ rực xoè rộng ôm lấy khoảng không yên tĩnh. Cô mải mê chìm trong hương anh đào thoang thoảng quện với mùi thơm của trà phảng phất đâu đây, như gói gọn cả xứ Phù Tang tại nơi này. Suối nhỏ róc rách chảy, Hàn Giai Tuệ cúi người ngồi xuống, tiện tay nhặt một vốc đồ ăn cho cá, rắc nhẹ. Đàn cá quẫy tung bọt bơi đến dưới chân cô, lung linh đủ màu sắc. Sẽ thật khó để rời mắt được khỏi những chú cá Koi rực rỡ ấy.
Một người quản gia cúi người với cô, cung kính theo lễ giáo Nhật. Anh ta mặc trang phục của người Nhật, nhẹ nhàng chào nhưng cũng như ngầm xác định danh tính
"Cô Hàn!"
Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-tinh-sao-em-co-the-me-nguoi-den-the/3619152/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.