"Là cô? Công ty tôi lại có nhân viên nào gây thù chuốc oán với cô à?"
Giọng nói của phong Thừa Vũ trầm thấp nhưng cô ghe thế nào cũng cảm thấy thấp thoáng có ý cười.
Rõ ràng là cố tình cười nhạo cô mà.
Thù dai nhớ lâu.
Loại đàn ông gì mà thù dai vậy chứ!
Nhưng mà lúc này gây sự với anh ta e là không chỉ mình cô gặp bất lợi, mà cả công ty cô cũng sẽ rất thảm.
Vì chuyện lớn phải nhẫn nhịn.
Vì chuyện lớn phải nhẫn nhịn.
Vì chuyện lớn nhất định phải nhẫn nhịn.
Hàn Giai tuệ đưa ngón tay thon dài lên vén nhẹ lọn tóc, nhanh chóng lấy lại tinh thần.
"Phong tổng, tôi đến trình bày bản thiết kế của QT"
Nụ cười thương mại đúng tiêu chuẩn xã giao nở trên môi Giai Tuệ.
Đẹp, nhưng hoàn toàn mang ý xã giao, xa cách.
"Vậy sao?"
Phong Thừa Vũ nhàn nhạt đáp lại, mắt nhìn về vết xước trên xe. Đôi lông mày hơi nhíu lại nhưng sắc mặt vẫn không có gì thay đổi.
Chỉ là một va quệt nhỏ thôi mà. Cô xin lỗi là được chứ gì, cùng lắm là cô đền tiền sửa xe cho anh ta.
"Xin lỗi Phong Tổng, là do tôi... "
Dù sao lỗi cũng là do cô bất cẩn làm xước xe của anh ta, nên cô mở lời xin lỗi trước.
"Quả thực rất khó coi"
"Anh cứ mang xe đến trung tâm sửa chữa. Mọi chi phí tôi sẽ thanh toán"
Trời ơi, Hàn Giai Tuệ ơi là Hàn Giai Tuệ. Một chút bất cẩn thôi mà trả giá bằng cả tháng lương. Mà không biết tiền lương một tháng của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-tinh-sao-em-co-the-me-nguoi-den-the/271000/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.