Lúc từng giây từng phút đang trôi qua, cũng là thời gian khảo nghiệm đối với sinh mệnh của Tử Uyển.
Cuối cùng Nạp Lan Lân một mình đi đến thiên lao giam giữ Nạp Lan Ngôn, đi xuống từng bậc thềm đá lạnh lẽo, giống như ánh mắt của hắn cũng lạnh lẽo và tràn ngập lo lắng.
“Hoàng huynh, ngươi đã thay đổi chủ ý rồi sao?” Trong thiên lao, tiếng cười vang lên hết sức ngông cuồng.
Nạp Lan Ngôn ngồi xếp bằng trên sàn nhà lạnh như băng, ngẩng đầu nhìn nam nhân đối diện, ánh mắt lấp lánh giống như đang thưởng thức một bức tượng điêu khắc cực kỳ tuyệt mỹ. Giờ phút này hắn rốt cục không cần che giấu dục vọng trong lòng mình, cũng không cần tiếp tục che đậy dã tâm tham lam, giống như loại tảo biển bình thường cứ thế bành trướng ra.
Đã không còn bất cứ điều gì có thể uy hiếp được hắn, trừ sinh mệnh của mình ra, còn có người khiến hắn tràn ngập điên cuồng và lưu luyến si mê.
Người duy nhất khiến hắn có thể mềm lòng là mẫu phi đã không còn ở đây, hắn đã mất đi tất cả, nhưng dù có như thế hắn cũng sẽ không thua.
Nạp Lan Ngôn ngẩng thật cao đầu lên, con ngươi như cặp đuốc không chút nào sợ hãi Nạp Lan Lân, ngược lại đôi mắt xinh đẹp nhìn còn có một chút say mê, tỉ mỉ quan sát ngũ quan đẹp đẽ của hắn, mỗi lần nhìn đều dùng ánh mắt không có bất kỳ sự tôn trọng nào.
“Tử Uyển ở đâu?” Nạp Lan Lân chán ghét ánh mắt của hắn, Tuyết Kiếm trong tay áo như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-tinh-hoa-thuy-xem-tram-thu-phuc-nang/1577848/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.