Thứ đáng quý trọng như vậy, Mặc Ngưng Sơ do dự nửa ngày, cũng không biết có nên nhận hay không.
Tay Vụ Tịch dừng ở giữa không trung, cũng thấy nàng chậm chạp không nhận, liếc mắt nhìn khúc phổ (quyển sách nhạc),lập tức mỉm cười: "Xin lỗi, là ta thất lễ."
"Không không không!! Vụ Tịch Điện hạ ngài nói đùa rồi, là tiểu sinh thất lễ, ngài là quý nhân, tiểu sinh sao dám lỗ mãng, ta, ta....."
"Quà tặng của Xuyên Hạ coi trọng là tục danh, quyển khúc phổ này còn chưa đề lên lời khen tặng, là ta suy nghĩ thiếu sót."
Vụ Tịch mỉm cười lại kêu người đưa tới, cũng không đợi Mặc Ngưng Sơ có thể lên tiếng ngăn cản, đã đem giấy và bút mực vừa đưa tới sắp đặt chỉnh tề, cực nhanh mài mực, giơ tay liền viết xuống một hàng chữ trên giấy phía bên trong khúc phổ:
“Mỹ ngọc tự nhiên, cho phép một đời đội trời đạp đất.
Duyên biết quê nhà, dây cung âm một thành trì.
Kia lúc nhớ lại, hãy nhớ."
Chữ tiểu triện xinh đẹp khéo léo tinh tế sắp hàng mà ra, Vụ Tịch dừng bút một chút, ở phần phía dưới viết xuống một chữ "Tặng", cách ra một chút, lại viết xuống "Bằng hữu, Triệu Mộc."
Nhưng tại một chữ "Mộc" cuối cùng, hắn lại chợt dừng lại.
Hắn kinh ngạc nhìn cái tên này, thường ngày lúc dùng miệng nói ra, không có chú ý sự ảo diệu (sâu xa huyền diệu) của hai chữ này, nhưng hôm nay viết ra, lại càng cảm thấy quen thuộc.
Xưa có một thi nhân trong lúc dạo chơi, mến chuộng liền đem chữ mở ra, làm thành câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-tinh-hoa-thuy-xem-tram-thu-phuc-nang/1577844/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.