Cho nên Tử Uyển vất vả sửa lại cánh cửa sao cho giống như ban đầu, sau đó ẩn nấp trong gian phòng riêng, chờ đợi “người kia” mà nữ nhân nhắc đến, nhưng sau khi chờ đợi một ngày một đêm, nhẫn nại của nàng đã cạn.
“Người đó là ai?”
Nàng cảm thấy khó chịu vì ở đây không có chút đồ ăn nào, trời sinh số mệnh được người hầu hạ nên bệnh công chúa đã ăn sâu vào trong máu, chút ít kiên nhẫn cũng dần tiêu tan, con ngươi đen tràn đầy vẻ nóng nảy.
Nữ nhân cử động một cách khó khăn, nhếch mép cười khổ
“Chỉ sợ là người đó đã thay đổi ý định, muốn nhốt ta rồi bỏ đói ở nơi này…..”
Giọng nàng vẫn còn khàn khàn đứt quãng, dáng vẻ tiều tuỵ như vừa tiêu hao hết chút sinh lực cuối cùng.
Tử Uyển nổi giận “Nói cho ta biết người đó là ai? Nơi này là hoàng cung, trong cung không nhiều người, khẳng định có thể tìm được, ngươi nói đi!”
Nữ nhân im lặng một lúc.
“Vậy còn ngươi rốt cục là ai?” Tử Uyển chợt đứng lên, nhưng do nhịn đói đã lâu nên đầu óc nàng choáng váng, chân vừa cử động thì hai mắt đã tối sầm, ngã nhào xuống đất.
Nữ nhân hốt hoảng, muốn tới đỡ nàng nhưng vừa cử động, mớ dây xích liền rung động kêu leng keng, xiết chặt nàng khiến nàng không thể cử động.
Nàng đành phải khàn giọng nói “Đừng manh động, ngươi phải biết giữ sức nếu không người kia tới ngươi không khống chế được nàng thì sẽ bị bắt….”
Tử Uyển hít sâu một hơi, cặp mắt dần trấn tĩnh, vất vả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-tinh-hoa-thuy-xem-tram-thu-phuc-nang/1577837/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.