“Bẩm bệ hạ….. Hình như ….. Không có thuyên giảm…..” Dừng một lát, Thường Tự mím môi nói “Sứ giả Lan Nguyệt quốc chủ phái tới vẫn đang ở lại trong đế đô, dường như không nhìn thấy công tử Tịch thì sẽ không chịu rời đi”
Nạp Lan Lân đưa ngón tay lên hồ sơ đặt trên bàn vẽ một đường vòng cung kì lạ “Cô gái mang tới cho hắn giờ sao rồi?”
Thường Tự hơi run rẩy, không dám nói thật
Nạp Lan Lân nhếch khoé môi “Sao?”
Thường Tự hốt hoảng thốt lên “Hắn đuổi ra ngoài, nói…. Nói …. Chỉ cần…. Tiểu …. Tiểu tiểu ….Tiểu…. Sơ….”
“Rầm!!!”
Cái bàn bị nhiệt nóng làm nứt ra
Nạp Lan Lân đen mặt, híp mắt thu tay lại “Hắn muốn chết!!!”
Thường Tự thiếu chút nữa thì ôm lấy đùi hắn khóc lóc “Không thể giết hắn, sứ giả vẫn đang chờ ở đây, nếu Điện hạ phát sinh chuyện không hay với bọn họ thì sẽ khó mà ăn nói”
“Lúc trước là ai đã cứu hắn về?” Hắn bực dọc vỗ bàn một cái.
“Là… Là nương nương….”
“……..” Lạnh lùng trừng mắt một cách hung ác.
Thường Tự cảm thấy mình và cái bàn bị ánh mắt sắc bén kia xé rách
Mỗi lần trả lời là hắn lại cảm thấy mình bị xé rách tơi tả một lần, mà bệ hạ chính là không ngần ngại hỏi và cũng không ngần ngại dùng ánh mắt xé rách hắn.
Nếu như âm thầm đánh một trận khiến công tử Tịch chết đi không rõ thì tốt, giờ người đã ở trong cung, cũng không biết là ai đã cấp tốc mật báo cho Lan Nguyệt quốc biết, để bọn sứ giả kia ngựa chạy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-tinh-hoa-thuy-xem-tram-thu-phuc-nang/1577827/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.