Lúc Mặc Ngưng Sơ đẩy cửa phòng ra, Mặc Huyền an tĩnh tựa trên ghế thái sư phủ nệm êm, trong tay còn cầm một quyển sách chưa xem xong.
Xung quanh thắp mấy ngọn nến nhỏ, đốt cũng sắp gần đến chân, một đoạn ngắn, chỉ còn lại đầu dây ở ngọn nến cháy le lói không tắt.
Đây cũng là thói quen nhiều năm qua của phụ thân, tiết kiệm không phô trương, kể cả là cây nến cũng phải thắp hết, nhiều lúc cả căn phòng lớn như vậy nhưng cũng chỉ còn dư lại một đầu ngọn nến, thấp bé lùn tịt, khiến cho Mặc Ngưng Sơ vô cùng khâm phục ông. Một người phụ thân như thế sao có thể liên quan đến vụ tiền tham ô, nhận hối lộ được cơ chứ?
Niềm tin trong lòng Mặc Ngưng Sơ kiên định thêm một chút, thấp thỏm bất an trong lòng cũng giảm bớt đi. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, thấy ông hình như ngủ thiếp đi, liền đưa tay qua định gọi ông dậy.
Ông hình như lại già hơn rồi, trước đây, lúc nàng bị đưa đến Lê thành, phụ thân còn quyết đoán mười phần, nhưng dù sao cũng không thể ngăn cản sự ăn mòn của thời gian, trên mặt ông nhiều nếp nhăn hơn, sắc mặt cũng càng tái nhợt.
Xem ra chính mình khiến ông tức giận không nhẹ, hơn nữa tên khốn Lân Xuyên này còn ở giữa cản trở, phụ thân không giận đến mức ngã xuống cũng coi như ý chí kiên cường rồi. Nàng nghĩ, lúc nàng hóa giải hiểu lầm này, ít nhất cũng nên nói thật năng lực của mình cho ông biết, như vậy ông cũng yên lòng hơn, không cần luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-tinh-hoa-thuy-xem-tram-thu-phuc-nang/1577747/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.