Mặc Ngưng Sơ dừng một chút, cuối cùng vẫn nói ra: “Là ta tò mò, lén công tử Tịnh lấy bản nhạc sao chép, sở dĩ ta giấu là vì chuyện này không quang minh chính đại gì, đó là lí do đệ phải giữ bí mật cho ta, tiểu Li, đệ không được nói ra một chữ.”
Đầu lông mày Mặc Li hơi nhíu lại: “Tỷ tỷ, công tử Tịnh giấu vật kia như bảo bối, ngay cả cho chúng ta đọc cũng chỉ trong chốc lát, còn dùng ba lần vải gấm bao lại, coi là vật bất li thân, khi đó tỷ bất quá mới tám tuổi, nếu có thể trộm được, tỷ đúng là hơn người.”
_____Tiểu tử thối.
Mặc Ngưng Sơ dơ tay đè xuống thái dương, cười khan nói: “Tình cờ may mắn mà thôi, đúng thời điểm hắn không coi cái đó là của quý nữa.”
Mặc Li nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, bỗng nhiên từ sau hòn núi giả đứng lên muốn đi ra: “Nếu tỷ không chịu nói thật, ta tiện tay đem nó cho công tử Tịch, cha thường dạy, không được nói dối, làm người phải cương trực công chính, ta sẽ cho công tử Tịnh biết tình hình thực tế, tin tưởng hắn sẽ rộng lượng, không so đo với tỷ….”
Ngay sau đó, cổ Mặc Li bị giữ chặt, “Rầm” một tiếng ngã về sau hòn núi giả.
Trán Mặc Ngưng Sơ đầy gân xanh rối loạn: “Không được ồn ào!”
Hai mắt Mặc Li vẫn nhìn nàng không nhúc nhích, con ngươi lấp lánh như ngọc lưu ly sáng bóng, ngó nàng như một con thú nhỏ tội nghiệp.
Mặc Ngưng Sơ rốt cuộc chịu khuất phục: “Là ta, nhưng mà tiểu Li, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-tinh-hoa-thuy-xem-tram-thu-phuc-nang/1577743/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.