Trong mắt Nạp Lan Lân nổi lên tiếu ý không thể khác được, sau đó đưa tay nắm được gò má của nàng: "Vậy bây giờ thì sao? Cũng bị phân dính?"
Mặc Ngưng Sơ cười gượng hai tiếng, bóp cổ tay của hắn một cái, muốn mượn cớ uống nước, tạm tránh cái vấn đề này, lại bị hắn chặn ngang kéo vào trong ngực.
Thanh âm của hắn đè xuống vô cùng thấp, mang theo từ tính thanh nhã, ghé sát vào bên tai. "Tiểu đào tử, nàng để ý?"
"....."
"Đế Vương Nạp Lan Lân tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần? Còn có lời nói của mẫu hậu nương nương, thái độ của phụ thân chàng đối với chàng? Chẳng lẽ là người đời hiểu lầm?".
Nạp Lan Lân ôm nàng, không để cho nàng bướng bỉnh tránh đi một chút nào: "Nàng để ý những thứ này sao? Nàng nên biết, sự tồn tại của các nàng ấy chẳng qua là hứng thú gì đó, họ chỉ là phụ hoàng....."
Mặc Ngưng Sơ đã thò đầu ra, một tay bưng kín cái miệng của hắn, sau đó cười hắc hắc: "Ta không có để ý, ta làm sao để ý, thật sự! Ta để tâm cái gì chứ? Ta tuyệt không để ý!"
Ánh mắt của hắn thâm thúy, nàng chột dạ dùng lông mi che con ngươi, liếm liếm lưỡi: "Chàng đừng ra vẻ vườn liễu xanh không cần hoa hồng, lại muốn quả đào khô như ta, ta còn nghĩ không ra cái gì? Có cái gì tốt để lưu tâm đâu chứ? Ta đã rất thỏa mãn....."
"Sơ Sơ....."
"Ta nói thật xin lỗi, chẳng qua là lúc đó bụng của ta đau, không trả lời được vấn đề của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-tinh-hoa-thuy-xem-tram-thu-phuc-nang/1577733/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.