"Ái khanh tinh thông âm luật, vừa rồi Quý Phi của trẫm khiêu vũ một khúc U Liên phú, thực tại cực kỳ xinh đẹp, đáng tiếc ngươi cũng chưa từng nhìn thấy, thật là đáng tiếc." Nạp Lan Lân híp mắt, câu lên khóe môi thấy không rõ nguôi giận.
Công tử Tịch liền giật mình, ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ rơi vào trên người nữ tử mặc lụa mỏng, nhưng thoáng qua rồi biến mất, lại cúi đầu nói: "Kỹ thuật nhảy của Quý Phi nương nương tất nhiên là khuynh thành tuyệt sắc, có thể dùng khúc của vi thần, là may mắn của vi thần."
Tử Uyển nhưng không kịp đợi, nói: "Có thể khiêu vũ cũng không chỉ có Quý Phi nương nương, Thái hậu nương nương nghĩ lấy một khúc khiêu vũ mà định ra hậu vị, sợ rằng sẽ mất thỏa đáng, công tử Tịch, ngươi tài hoa trác tuyệt, liền lấy một khúc U Liên phú của ngươi, để bình luận tốt xấu, như thế nào?".
Lông mi Công tử Tịch run rẩy, rũ mắt xuống, nói: "Kỹ thuật nhảy của các Tần phi nương nương, lại há để cho ta khinh nhờn?"
"Ai nha, chính là để nhìn một chút các phi tử nương nương khiêu vũ, nói vài lời nói, ngươi cần gì từ chối như vậy?" Tử Uyển quýnh lên, không cho chút thể diện nào.
Mặc Ngưng Sơ cảm thấy thật sâu tiếc hận thay công tử Tịch, tuổi trẻ quý báu vì sao lại đi vào địa phương phức tạp khó phân này? Chẳng lẽ hắn không biết, vừa tiến vào, chính là rất khó lui ra ngoài, không cẩn thận sẽ lên lụy tính mệnh, đắc tội quan trường?
Nơi này cũng không có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-tinh-hoa-thuy-xem-tram-thu-phuc-nang/1577729/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.