"Thái hậu nương nương, ngài không biết, hôm đó Ngưng phi kia là kiêu căng lớn lối thế nào, tỳ nữ nàng đắc tội con trước, con chỉ là dựa theo quy củ trong hậu cung, trừng phạt tỳ nữ nho nhỏ này một phen, nàng lại ỷ vào một khối Kim Bài Miễn Tử bệ hạ ban cho nàng, xông thẳng vào Nhu Tuyết điện của con ——" nói đến nhớ lại chỗ này, Phong Nhu Tuyết khóc giống như lệ nhân, ngón tay sợ hãi sờ hướng mặt của mình, nghẹn ngào không ngừng: "Nàng là một giai nhân nho nhỏ, thấy Quý Phi cũng không hành lễ nghi trong cung, lại càng khinh người quá đáng, đem con tha tới giữa điện vừa đánh vừa mắng, tát con, còn dùng kim hung ác đâm con.... Con cho là, mình muốn chết, cũng không thể hầu hạ bệ hạ....."
Thái hậu nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng Phong Nhu Tuyết, tựa như muốn cho tâm tình của nàng bình phục lại từng chút từng chút.
Đốt móng tay xinh đẹp tuyệt trần thanh nhã, mặc dù chủ nhân của cái tay kia đã không còn trẻ tuổi, da trên tay ít nhiều có dấu vết năm tháng, gương mặt cúi xuống, cũng gợn sóng không đều, mặc cung phục chính trang chỉnh tề hoa mỹ thêu một con Phượng trông rất sống động, cao cao tại thượng, bễ nghễ tất cả.
Nhớ năm đó, bà đã từng là một trong phi tử ở hậu cung này tranh thủ tình cảm, mà bà là ẩn nhẫn bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu máu, dầy xéo bao nhiêu tánh mạng mới ngồi vào vị trí hiện tại.
Bà nhìn xem Phong Nhu Tuyết khóc cực kỳ bi ai, ở dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-tinh-hoa-thuy-xem-tram-thu-phuc-nang/1577716/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.