Phong Nhu Tuyết chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trong hơi thở truyền tới một mùi hương ngọt ngấy, sau đó cảnh vật trước mắt lập tức trở nên méo mó, thân thể không thể điều khiển, cả người ngã quỵ xuống một hướng! Giống như một người tàn phế, tay chân đều vặn vẹo, vô cùng không phối hợp…
Thân thể phát ra tiếng. Bốp!
Nàng té lăn quay thật mạnh trên đất, sắc mặt trắng bệch.
Mặc Ngưng Sơ cúi người tới, vài đạo ngân châm chợt theo đó đâm xuống, hướng vào nơi đau nhức của nàng ta đâm mạnh vào!
Phong Nhu Tuyết lập tức đau nhức hét chói tai, kêu la thảm thiết làm cho người xung quanh đều rùng mình, bọn họ ở ngay ngoài cửa, nhưng không một ai dám đi vào trong phòng giúp chủ tử.
Mặc Ngưng Sơ lạnh lùng, lại cắm xuống một cây ngân châm
“A!!!!!!!”
Phong Nhu Tuyết cảm thấy như đau từ trong xương cốt, từ nhỏ nàng đã không chịu khổ như vậy, cái tát vừa rồi đã làm nàng kìm nén đến tận cùng, bây giờ sự đau nhức này, đã bùng nổ bật ra nước mắt, điên cuồng vùng vẫy, sống không bằng chết.
“Không cần ….. Không cần!!!” Nàng kêu to, dường như làm như vậy mới có thể giảm bớt đau đớn của nàng, nàng trầm trọng thở dốc, yết hầu theo đó hổn hển như sắp hít thở không nổi, thống khổ “Ngươi, ngươi làm gì với ta…. Làm cái gì???!!!!”
….. Chỉ là thuận tiện dùng một ít độc tố có khả năng làm nhiễu loạn thần kinh mà thôi!
Mặc Ngưng Sơ nhìn nàng cười lạnh, nhìn nàng đau khổ lăn lộn trên mặt đất.
“A!!”Phong Nhu Tuyết chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-tinh-hoa-thuy-xem-tram-thu-phuc-nang/1577701/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.