Hoa Điền Bắc?
Mặc Ngưng Sơ cứng đờ, công tử Tịch mím môi nói "Tiểu Sơ, ta biết ngươi được thừa tướng đại nhân an trí tại Lê Thành, liền nhớ ra tìm ngươi trước, rồi sau đó mới hỏi thăm tăm tích của người đó, thật không ngờ, lại gặp nhau ở trên sông."
Mặc Ngưng Sơ giống như bị đánh một cái, chết đứng tại chỗ thật lâu, tay chân lạnh lẽo "...... Người nói Hoa Điền Bắc?" Nàng không đợi công tử Tịch phản ứng, đột nhiên nàng ngẩng đầu, cắn môi, cất cao giọng chất vấn "Người nói Hoa Điền Bắc?"
Công tử Tịch có chút khó hiểu, không biết vì sao bỗng nhiên nàng lại kích động như vậy.
Mặc Ngưng Sơ cười lạnh, "Ngưới đó, có phải là một nam tử? Xuất quỷ nhập thần ở rừng đào?"
"....."
"Sau đó hắn liền nói với người, cô nương mà người muốn tìm ở tại Lê Thành?"
Đôi mắt công tử Tịch kinh hãi thừa nhận toàn bộ, Mặc Ngưng Sơ không thể kìm nén lạnh lẽo trong lòng.
Thiên hạ này, biết được năng lực của nàng, có thể có mấy ai? Thiên hạ này, biết được những bí mật của nàng, còn có ai?
Mấy ngày trước nàng gửi thư không có hồi âm, nàng tưởng rằng hắn quá bận, đường xá quá xa, cũng không nghĩ rằng, cuối cùng người bán đứng nàng lại là hắn.
Mặc Ngưng Sơ cắn răng, đau đớn như bị rắn cắn, miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng "Xin lỗi, chuyện mà người muốn biết, ta chịu bó tay."
Gió thổi nhẹ ngoài cửa sổ, nước vẫn chảy trên mái hiên, từng giọt từng giọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-tinh-hoa-thuy-xem-tram-thu-phuc-nang/1577649/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.