Nhìn thấy Tiểu Mỹ ngày càng gần, nếu hiện tại lập tức trở về phòng thì sẽ chạm mặt với nàng. Ngụ ý của chưởng quầy Ô Viện là đi dọc theo cuối hành lang, bước vào một gian phòng có mành châu là có thể không gặp phiền toái này.
Mặc Ngưng Sơ hạ quyết tâm, nhịn đau, dựa sát vào người Lân Xuyên, nũng nịu, đáng yêu "Lân ca ca, muội lạnh, muội muốn rượu mơ. Muội muốn đi Ô Viện."
Đôi mắt đen thăm thẳm có một cảm xúc chợt lóe lên rồi biến mất. Trong lúc Lân Xuyên hoảng hốt lại nhớ đến ngày đó ở trên nóc nhà, nhìn thấy tiểu cô nương áo hồng chạy loạn xạ, ánh mắt nàng lại sáng lên hoang mang, khóe miệng cong lên giống như một đóa hoa đào xinh đẹp.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn mưa to ngoài cửa sổ, đêm nay nhất định có gió lớn, cực kỳ thích hợp để làm chuyện xấu. Ngừng một chút, đôi tay to lớn ôm Mặc Ngưng Sơ đi về phía Ô Viện.
Công tử Tịch khóe môi nhẹ nhàng giật giật một cái, đưa tay ra làm một chữ "thỉnh" với Vi Lộ công chúa, hai người cùng nhau đi.
Thường Tự vừa mới tới cửa, Tiểu Mỹ và mấy người hầu trên thuyền cũng vừa bước tới mái hiên, bỏ dù xuống, đúng lúc nhận được ánh mắt của Mặc Ngưng Sơ, khoa chân múa tay với nàng "Trốn đi."
Tiểu Mỹ sửng sốt, lúc còn muốn nhìn cho cẩn thận, thì mấy người kia cũng biến mất trong mành châu.
Nhưng mà, nam tử đi phía sau tiểu thư, không phải là Công tử Tịch từng là Lão sư của tiểu thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-tinh-hoa-thuy-xem-tram-thu-phuc-nang/1577640/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.