Chương trước
Chương sau
Vi Lộ công chúa lần đầu tiên bị chọc tức như vậy, sắc mặt cũng lúc xanh lúc trắng, hơn nửa ngày mới trấn định lại, một lúc lâu mới miễn cưỡng cười: "Tiểu muội muội, muội cũng biết nói giỡn ghê, tỷ tỷ nhiều lắm cũng hơn muội vài tuổi thôi, tại sao lại châm chích muội được?"
Mặc Ngưng Sơ mở to mắt vô tội, rất khiêm tốn hỏi: "Thật sự chỉ hơn vài tuổi hả? Không phải hơn vài chục tuổi sao?"
Thái dương của Vi Lộ nổi gân xanh đập bình bịch, tức điên lên. Ngay cả công tử Tịch cũng không kìm chế được nở nụ cười. Thể diện của nàng mất sạch, nguyền rủa thầm trong bụng. Lần này Mặc Ngưng Sơ triệt để đánh nàng một gậy, vốn định muốn chế giễu nàng một chút, nhưng bây giờ thì lửa đã cháy lan tràn đồng cỏ, đôi mắt nàng phừng phừng lửa giận. Công tử Tịch thấy bất ổn, lúc muốn ngăn cản, thì đã không còn cách nào khống chế.  
Nữ tử Mỗ quốc rất  mạnh mẽ, không đạt đến mục đích không chịu thôi. Vi Lộ lại là công chúa của một nước, cành vàng lá ngọc, đi theo còn có mấy chục thị vệ võ công cao cường. Nếu như nổi lên xung đột, phá hỏng chiếc thuyền xinh đẹp này thì thật là đáng tiếc.   Nhưng Vi Lộ nào nghe lời của công tử Tịch, trên mặt vẫn cười như cũ nhưng gằn từng tiếng qua kẽ răng. "Tiểu muội muội, muội biết ta là ai không?"
Mặc Ngưng Sơ chớp mắt mấy cái "Không phải là đại thẩm thẩm sao?"  
"........."
Vi Lộ cắn răng, "Ta đây không ngại từ từ nói cho muội biết."  
"Thật là đáng tiếc, bây giờ chúng tôi phải đi rồi, đại thẩm thẩm à, nếu ngươi không ngại, xin mời về thuyền cửa ngươi đi." Mặc Ngưng Sơ rúc vào trong lòng Lân Xuyên, kiên quyết đấu với Vi Lộ, không màng đến tư thế thân mật như vậy, mà nhiệt độ da thịt nóng bỏng của ai đó cũng truyền qua một lớp áo mỏng.
Công tử Tịch hơi nhếch môi, chăm chú nhìn ngón tay Mặc Ngưng Sơ ôm lưng của Lân Xuyên, ánh mắt sa sầm lại.   Mà lúc này, đột nhiên ngoài cửa nổi lên gió to, thời tiết trên sông thật là bất thường. Chỉ trong chốc lát, lại đổ mưa lớn, rơi lốp bốp ở trên thuyền hoa, tiếng sấm gầm lớn, tia sáng xẹt ngang bầu trời.
Mặc Ngưng Sơ im lặng.  
Vi Lộ công chúa tức khắc cười ra tiếng. "Tiểu muội muội, xem ra hôm nay các ngươi đi không được rồi. Đi theo ta có người biết xem thời tiết, đã nói trước với ta là hôm nay có mưa lớn, ta đã bao hết khách điếm duy nhất trong trấn này. Ở trên thuyền bấp bênh vậy rất là khổ đó, nếu ngươi không ngại, ta sẽ giữ cho ngươi một gian phòng nhỏ, sao hả?"
Trong lời nói lộ hết ra giọng điệu châm biếm.
Dự báo thời tiết được lắm! Bao hết khách điếm được lắm! Bộ ngực như hai trái dưa hấu run run giống như bị động kinh cũng được lắm!
Mặc Ngưng Sơ cực kì phát điên, cực kỳ khinh bỉ. Đột nhiên một người hầu cung kính đi tới, cúi đầu nói với Lân Xuyên "Chủ tử, trên trấn chỉ có một khách điếm, thuộc hạ đã dàn xếp thỏa đáng, kiệu phu cũng đã chờ dưới thuyền, bây giờ có thể đi ngay tức khắc."
Vi Lộ công chúa sững sốt, khó tin "Làm sao có thể? Khách điếm kia..."   Còn chưa kịp kêu gào xong, trên thuyền có một gã sai vặt chạy tới, run rẩy đi vào "Bẩm, bẩm công chúa điện hạ, khách điếm bị người ta ra giá cao gấp hai mươi lần, chủ quán đã bỏ cũ theo mới, ta, chúng ta...."  
Cuối cùng Mặc Ngưng Sơ cũng hiểu được đại khái, tâm tình thật tốt, cười tít mắt với Vi Lộ công chúa "Đại Thẩm thẩm, chúng ta không ngại nhường cho ngươi hai gian phòng hảo hạng, nếu ngươi không ngại thì đi chung với chúng ta. Ta cũng sẽ không có khinh thường ngươi."  
Vì thế, Vi Lộ công chúa lại một lần nữa hóa đá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.