Lúc trở lại xe ngựa, Mặc Ngưng Sơ vừa thức dậy, nhìn củ sâm núi trắng trẻo mập mạp, càng cảm thấy đáng yêu, đặt tên nó là "Sâm sơn đại thúc", giữ nó để chuẩn bị từ từ ngược đãi.
Khi xe ngựa xuống Lê Sơn, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, không khí ban mai trong trẻo, đường phố Lê Thành vắng vẻ hiu quạnh.
Móng ngựa vang trên đường, thẳng đến hướng bắc, Mặc Ngưng Sơ lặng lẽ nhìn ra bên ngoài "Đây là đường đi đến bến tàu?"
Lân Xuyên đang tựa nửa người vào giường êm nhắm mắt, gương mặt trong ánh sáng mờ cực xinh đẹp lạ thường, giống như bức tranh vẽ tỉ mỉ, hắn ngẩng đầu thờ ơ nhìn thoáng qua "Đi theo đường thủy, chậm nhất sáu ngày là có thể đến nơi ngươi muốn."
"Hoa Điền Bắc?" Trong mắt Mặc Ngưng Sơ lấp lánh.
Hắn nhìn nàng, hơi nhếch môi.
"Uh!" Lạnh nhạt trả lời.
Mặc Ngưng Sơ kề sát mặt hắn "Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?"
Lông mi hắn khẽ nhúc nhích.
"Ngày đó, làm sao ngươi đuổi đi được những gia đinh đeo bám đó?"
Những người Tể tướng phủ khó chơi muốn chết, bây giờ nàng chạy thoát, vậy mà bọn họ không có ồn ào bắt nàng trở về, cũng không thấy không khí khẩn trương, thật là ly kỳ.
"Không biết." Vẫn lạnh nhạt như cũ.
Nàng dựa sát một chút, suy nghĩ, hỏi "Lân Xuyên, tâm tình của ngươi không tốt hả?"
Không trả lời.
Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên hắn, mềm mại tựa gạo nếp, nhưng khi nghe đến Hoa Điền Bắc thì mặt mày tươi cười rạng rỡ đến cực kỳ chói mắt, khiến hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-tinh-hoa-thuy-xem-tram-thu-phuc-nang/1577625/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.