"Ngươi, ngươi là..."
"Ta là cái gì?" Lân Xuyên tựa người về sau cười bí hiểm.
Cẩm Trúc Quân hoảng sợ quỳ xuống, một viên đá nhỏ bay tới mạnh mẽ khiến hắn lui vài bước, hắn bất an quan sát nam nhân nhàn nhã tự tại, có chút bối rối "Đúng là bệ..."
"Hử?" Tiếng nói cắt ngang làm hắn kinh sợ.
Cẩm Trúc Quân rưng rưng run rẩy ".... Thật có lỗi, tiểu nhân thật có mắt như mù..."
Nếu biết sớm, hắn nhất định sẽ còn chạy nhanh hơn thỏ.
"Tìm ngươi không dễ chút nào." Lân Xuyên nói thản nhiên. "Từ đảo Đông Hải, sườn núi Bạch Thọ, vải hạnh Thương Lan, bây giờ là Lê Sơn của Lê Thành, ngươi ẩn nấp tứ phía, làm cho người ta ghét, ngươi mang bí mật trốn tới trốn lui, cho nên, bí mật của ngươi nhất định không giữ được."
Sắc mặc Cẩm Trúc trong nháy mắt tái xanh.
Lân Xuyên cũng không để ý, nói ra câu khiến người ta càng chấn động ".... Có thể nói cho ta biết không?"
Cẩm Trúc chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề, hốt hoảng run rẩy.
Hắn biết sẽ có ngày như vậy, cũng không nghĩ đến, cuối cùng người tìm đến hắn lại là một thiếu niên trẻ tuổi.
Về chuyện của lão, hắn biết không ít, nhưng phần lớn là biết đến lúc lão còn thiếu niên vô tri, không am hiểu thế sự, tham lam hưởng lạc. Mà bây giờ, hắn lại đem từng chuyện nói rõ ràng, vẻ hung mãnh không ai bằng được giấu ở bên trong vẻ ngoài hiền lành vô hại, chỉ là ánh mắt của hắn áp bức đến mức khiến người ta không thể trốn được.
Lúc Cẩm Trúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-tinh-hoa-thuy-xem-tram-thu-phuc-nang/1577623/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.