_Hâm Bằng, tại sao anh cứ cố chấp như vậy. Người đã chết rồi, chẳng lẽ anh không thể để họ được siêu thoát hay sao?
_Khởi Nguyệt, chuyện này em đừng quản nữa. Anh thực sự mệt mỏi lắm rồi.
_Mệt mỏi ư? Lúc ở với tôi thì anh kêu ca khổ sở, vậy lúc anh và cô ta lăn lộn trên giường có mệt mỏi hay không?
_Khởi Nguyệt!
_Ba! Mẹ!
Hâm Bằng và Khởi Nguyệt đều giật mình nhìn ra cửa. Hạo Thiên đã đứng ngay đó từ lúc nào, đôi mắt ngây thơ còn hiện rõ cơn buồn ngủ
_Hạo Thiên, sao con lại ra đây?
_Con không ngủ được.
Khởi Nguyệt vội vàng đến ẵm con lên, dỗ dành
_Mẹ xin lỗi, để mẹ đưa tiểu Thiên về phòng nha.
Khởi Nguyệt quay lại ném cho Hâm Bằng một ánh nhìn căm hận rồi ôm con bỏ đi. Lúc trở về phòng, Hạo Thiên ôm lấy tay mẹ thắc mắc
_Mẹ, sao ba mẹ lại cãi nhau?
_Ba mẹ đâu có. Tiểu Thiên, sao con lại nghĩ như vậy?
_Tại vì con thấy mẹ cứ hay khóc hoài à. Mẹ buồn ba nên mới khóc phải không?
_Không, ba con đâu có làm gì khiến mẹ buồn chứ.
_Mẹ đừng giấu con. Con biết hết rồi, ba có người phụ nữ khác, ba không yêu mẹ con mình nữa nên mẹ buồn, mẹ khóc.
_Tiểu Thiên, ai nói với con như vậy hả?
_Là chú Phạm, ba của Gia Hân đã nói như vậy. Chú Phạm còn nói ba sẽ bỏ rơi mẹ con mình.
_Tiểu Thiên, con im ngay. Mới tí tuổi thì biết gì mà nói chuyện người lớn hả. Từ nay về sau không được học theo người khác nói bậy nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-tinh-em-bay-duoc-toi-roi/1653605/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.