Chương trước
Chương sau
Thư Di do dự nhìn vỉ thuốc trên tay một hồi, cuối cùng vẫn bóc một viên bỏ vào miệng
_Thư Di !
Cửa phòng mở ra, Thư Di giật mình, vội giấu vỉ thuốc vào ngăn kéo bàn, nhưng Bác Văn đã kịp nhìn thấy hết. Anh để một cái túi giấy lớn màu trắng lên giường sau đó đi lại gần, mở ngăn kéo ra. Bác Văn nhíu mày, còn Thư Di thì quay sang chỗ khác lảng tránh
_Em uống thuốc ngừa thai hả Thư Di ?
Thư Di bất đắc dĩ gật đầu. Bác Văn trong lòng như nổi sóng nhưng vẫn ráng giữ bình tĩnh
_Em không muốn có con với anh ?
_Không, không phải như vậy đâu !
_Vậy thì tại sao ?
Thư Di chần chừ không muốn nói, thực tâm cô rất muốn có em bé. Nếu có thể sinh được một, hai đứa con xinh xắn, đáng yêu thì tất nhiên là việc quá tốt. Cô rất muốn biết xem đứa trẻ mang ADN kết hợp của hai vợ chồng cô trông như thế nào. Nhưng mà nỗi sợ mơ hồ vẫn ám ảnh, khiến cô không có can đảm.
_Văn, em nghĩ bây giờ vẫn chưa thích hợp.
_Chưa phải lúc, hay là vì em không muốn ?
_Ông xã !
Thư Di sửng sốt, Bác Văn nói như vậy là không tin cô sao. Thư Di bối rối, định giải thích nhưng Bác Văn đã lập tức quay lưng đi thẳng ra ngoài. Anh tức giận đóng mạnh cửa, trong lòng tràn đầy thất vọng. Thư Di nhìn theo, tâm trạng bỗng dưng chùng xuống nặng nề.
Bác Văn lái xe về biệt thự Eden. Lục phu nhân ngạc nhiên vì không thấy con dâu, lại nhìn mặt con trai không vui, đoán chắc là có chuyện rồi.
Bác Văn về phòng mình, thả người xuống giường, tâm tình bây giờ vô cùng thất vọng, trong đầu cứ thắc mắc rốt cuộc tại sao Thư Di lại không muốn có con. Hóa ra bấy lâu nay chỉ có mình anh ngu ngốc mong chờ tin vui.
Chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếng nói của Lục phu nhân vang lên nhẹ nhàng
_Văn, mẹ vào được không ?
Bác Văn ngồi dậy đi ra mở cửa cho mẹ. Lộ Khiết đặt dĩa trái cây lên bàn, mỉm cười nhìn con trai
_Hai đứa gây nhau à ?
Bác Văn im lặng, hồi sau mới chịu mở lời, giọng yểu xìu
_Thư Di cô ấy không muốn sinh con.
Lộ Khiết ngạc nhiên nhưng vẫn từ tốn
_Không muốn hay là chưa muốn ?
_Cô ấy nói chưa phải lúc thích hợp.
_Rồi con trả lời thế nào ?
_Con nghĩ là cô ấy không muốn có với con.
Lộ Khiết liền hiểu ra vấn đề. Bà đã nghe chồng kể hết mọi chuyện liên quan đến Thư Di. Lúc đầu bà vô cùng kinh ngạc, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ càng, bà hiểu với hoàn cảnh lúc đó thì ông không có sự lựa chọn. Bà chỉ trách ông không chịu tin tưởng bà, nhưng Kiến Quốc lại nói vì ông không muốn làm liên lụy đến vợ con.
Lộ Khiết sau khi biết rõ ngọn ngành, đã hiểu vì sao một người kín kẽ như chồng mình lại đặc biệt ưu ái Thư Di như vậy. Bà lại càng thương cảm cho đứa trẻ bất hạnh đó. Nghĩ tới Bác Văn, thì ra đứa con trai này của bà vẫn còn quá may mắn.
_Con trai, con yêu Thư Di được bao nhiêu ?
_...
_Không trả lời được đúng không ?!
Bác Văn nhìn mẹ, càng thấy khó hiểu
_Tình yêu thì làm gì mà đong đếm được. Con nghĩ là con đã yêu Thư Di rất nhiều, nhưng mà đó chỉ là bản thân con nghĩ. Nếu Thư Di nói nó yêu con nhiều hơn thì con có tin không ?

_...
_Chúng ta vẫn luôn tự cho rằng mình mới là người hi sinh nhiều hơn cho đối phương, nên khi thất vọng, sẽ dễ dàng nghĩ là do người kia không yêu mình. Bác Văn, đàn ông hơn nhau ở bản lĩnh và sự rộng lượng. Nếu ngay cả với người phụ nữ của mình mà con cũng không thể thông cảm thì tình yêu của con vẫn chỉ là thứ tình cảm ích kỉ, nhất nhất đều muốn đối phương phải theo ý mình. Như vậy, người bị tổn thương cũng chính là con và Thư Di mà thôi.
Bác Văn ngẩn người, hôm nay mẹ anh lạ quá, anh chưa bao giờ nghĩ bà lại tâm lý như vậy. Có lẽ vì bản thân anh từ nhỏ đã tự tách mình ra nên mới không hiểu được mẹ. Lộ Khiết nhìn con trai, ánh mắt lộ rõ niềm yêu thương
_Thư Di là đứa luôn suy nghĩ chu toàn, con muốn bảo vệ vợ mình thì phải mạnh mẽ hơn con bé, phải chứng minh được mình là chỗ dựa vững chắc cho vợ, chứ không chỉ là nói suông. Có như vậy thì Thư Di mới có thể tin tưởng mở lòng với con được. Tình yêu, không phải là so đo xem ai yêu nhiều hơn, mà là tin tưởng. Con hiểu không ?
Bác Văn im lặng cúi đầu, nghe mẹ nói nãy giờ khiến anh thấy tỉnh táo hơn. Đúng là lúc nãy anh vì quá thất vọng nên mới nóng vội bỏ đi, cũng không chịu hỏi rõ lý do. Không biết Thư Di giờ đang làm gì, chắc hẳn là buồn lòng lắm. Cũng tại anh nhất thời nông cạn, lại làm tổn thương cô rồi.
Lộ Khiết biết con trai đang hối hận nhưng bà vui vì con đã chịu chia sẻ. Chồng bà nói đúng, Thư Di thật sự là quý nhân phù trợ. Từ ngày con bé xuất hiện, có rất nhiều chuyện vui đã xảy ra, mọi người trong gia đình cũng thân thiết hơn trước. Quan trọng nhất là đứa con trai út luôn làm ông bà lo lắng, nay đã chịu trưởng thành.
_Về nhà đi con. Đừng để con bé một mình, phụ nữ dù độc lập đến đâu nhưng với người đàn ông mình yêu thật lòng thì bao nhiêu quan tâm cũng không gọi là đủ đâu.
_Mẹ...!
Bác Văn vòng tay muốn ôm lấy bà, Lộ Khiết vô cùng xúc động, mắt đã ươn ướt. Không biết đã bao lâu rồi bà mới lại được ôm con mình như vầy. Trong tâm tư chỉ cầu mong tụi nhỏ luôn hòa hợp yêu thương nhau là bà đã hạnh phúc lắm rồi.
****
Bác Văn chạy về tới nơi, nhìn thấy chiếc Porsche trắng vẫn đậu trong garage thì đinh ninh Thư Di còn ở nhà, liền đi thẳng lên phòng nhưng lại không thấy bóng dáng người đâu. Trong phòng tắm cũng không. Bác Văn hơi lo lắng cho tới khi nhìn thấy điện thoại của cô nằm ngay ngắn trên bàn, tim anh bắt đầu đập nhanh. Bác Văn chạy xuống lầu, hét lớn
_Lão Chu !
Chu quản gia vội vàng ở sau nhà chạy lên
_Thiếu gia có chuyện gì cần ạ ?
_Ông có thấy vợ tôi không ?
_Dạ, lúc nãy có một người ngoại quốc đến đón thiếu phu nhân và Việt Bân đi rồi ạ.
Người ngoại quốc ?! Không lẽ là Alex.
_Thiếu phu nhân có nói đi đâu không ?
_Dạ không !
Bác Văn sốt ruột đi liền ra xe, lái đi ngay. Anh mở điện thoại gọi cho Việt Bân nhưng không kết nối được. Lại gọi cho Alex, cũng không được. Bác Văn tức tối đập tay lên vô lăng
_Được lắm, Thư Di !
****
Trong lúc đó, tại một quán ăn nhỏ trên phố cổ God Street, khu phố cổ sầm uất với các quán ăn nổi tiếng nhất Thượng Hải.
_Bà chủ, thêm rượu !
_Đến ngay, đến ngay đây !
Người phụ nữ trung niên nhanh nhẹn đem tới mấy chai rượu Mao Đài để lên bàn, lại không ngớt lời tán dương thực khách
_Ai dô, hai cô cậu đúng là tửu lượng vô đối đó nha, đã uống bao nhiêu đây rồi mà vẫn tươi tỉnh như vậy.
Alex ngước lên nhìn, trông anh bây giờ đẹp đến động lòng. Bà chủ quán nãy giờ vẫn không tiếc lời thầm khen ngợi, người đâu mà đẹp trai quá, mắt xanh, da trắng, tóc nâu, thân hình chuẩn mực như một người mẫu. Dân ngoại quốc du lịch đến đây cũng nhiều, nhưng mà anh chàng đẹp như thế này là lần đầu tiên bà trông thấy. Alex nháy mắt với bà, lời nói đã có phần không kiểm soát nổi
_Thím à, đồ ăn của thím là ngon nhất đấy. Mà thím cũng là bà chủ dễ thương nhất mà tôi từng gặp đó.
_Thật vậy sao ? Cậu trai này đúng là khéo nói quá đi. Nào nào, để tôi đem lên vài món nhắm nữa cho hai người nếm thử nhé.
Thư Di khẽ gật đầu đồng ý, bà ta hí hửng đi làm ngay. Hôm nay đúng là ngày may mắn, vừa mở hàng đã gặp ngay khách sộp, lại còn được khen nữa chứ.
Thư Di rót tràn rượu ra hai cái ly, nhìn Alex cười cười khiêu khích
_Alex, hay là nghỉ nhé, trông anh có vẻ không xong rồi.
_Không đời nào, Thư Di, anh nói cho em biết, hôm nay, anh nhất định phải hạ được em. Nào, nâng ly vì tình bạn của chúng ta nào !

Alex hồ hởi nâng ly uống cạn, anh nhớ lúc còn ở Anh quốc, mấy lần đi uống cùng nhau, bản thân đều gục trước. Lần này không thể nào để mất mặt như vậy nữa, phải cố lên, anh không tin là Thư Di không có giới hạn.
Đồ ăn mới đã được đem lên, Thư Di gắp một miếng bỏ vào miệng, lại tiếp tục rót rượu. Alex muốn chết thì cô sẽ chiều, để xem còn trụ được bao lâu nữa. Việt Bân ngồi kế bên vẫn bình thản ăn, anh không uống rượu vì còn phải lái xe. Mà thật ra là anh không bao giờ uống. Alex ngu ngốc, tiểu thư nhà anh xưa nay uống rượu như uống nước lọc vậy, không có cách nào đọ lại được đâu.
Lúc này có thêm bốn người khách nam bước vào quán, họ chọn ngồi ngay chiếc bàn phía sau. Nhìn thấy một nam một nữ đằng trước đang liên tục cạn ly, liền bắt đầu để ý.
Đột nhiên Alex nhoài sang bên cạnh, ôm chầm lấy Việt Bân, cả thân thể anh lập tức cứng đờ, trợn mắt đe dọa. Cái tên khốn này, lại bắt đầu nữa rồi. Thư Di cũng không nhịn được cười, thôi xong, lần này không biết lại gây ra họa gì nữa đây.
Việt Bân cố gắng đẩy Alex ra nhưng anh chàng càng bám chặt hơn, đưa mặt kề sát vào bên má của Việt Bân, hơi thở nóng rực, nồng nặc mùi cồn phả vào lỗ tai
_Bân Bân à...
Cái gì vậy trời ?! Ruột gan của Việt Bân lập tức nhộn nhạo, cảm giác buồn nôn trào lên tới cổ họng rồi. Anh lập tức muốn đứng dậy nhưng Alex cũng không vừa, ghì chặt Việt Bân, bàn tay bắt đầu mò mẫm lung tung trên người anh. So về thể lực, đương nhiên Việt Bân vượt hẳn nhưng cái tên say xỉn này giờ phút này không biết lấy đâu ra sức lực lớn như vậy.
Alex thật hết biết gì rồi, hai tay cứ ghịt lấy đầu Việt Bân đòi hôn môi. Việt Bân hết nhịn nổi, vùng mạnh ra. Alex lảo đảo té ụp vào người phía sau, chén đũa trên bàn cũng rơi theo, loảng xoảng.
_Này, muốn gây sự hả ?
Đám người kia lập tức đứng dậy, định túm lấy Alex nhưng Việt Bân đã kịp kéo người giữ lại. Alex lại đổ lên người anh, vòng tay ôm chặt lấy thân, mắt nhắm nghiền đờ đẫn. Thư Di cũng bắt đầu nhìn lên. Đám người lạ nhìn thấy tướng tá to con bặm trợn của Việt Bân thì có phần e dè, nhưng lại nghĩ bên mình đông hơn, còn bên kia chỉ có một tên say xỉn và một cô gái yếu đuối, liền hùng hổ xông lên. Việt Bân lập tức quăng Alex xuống ghế, nhào vô tung liền mấy cước khiến hai tên ngã lăn ra sàn.
Thấy đồng bọn bị hạ, hai tên còn lại liền chụp lấy ghế phang mạnh.
_Thiếu phu nhân, coi chừng !
Thư Di nhanh như cắt lách người né được, đám người kia tiếp tục ném luôn chén đĩa có sẵn trên bàn
_A Bân, coi chừng Alex !
Việt Bân giơ chân đạp Alex ngã nhào xuống sàn nhà, bất động. Bà chủ và nhân viên trong quán thấy tình cảnh hỗn loạn thì sợ hãi, la hét
_Trời ơi, đánh nhau rồi, ai đó gọi cho cảnh sát đi !
Thư Di vội chạy lại nhét vào tay bà ta một xấp tiền dày cộm
_Thím, hôm nay con bao hết quán này !
Bà chủ há hốc nhìn, vội vàng nhét vào túi, nhanh nhẹn quay sang chụp lấy cây chày cán bột trên kệ đưa cho Thư Di
_Đây, cứ đập thoải mái nhé !
_!!!
Thư Di lập tức lao vào tiếp ứng cho Việt Bân, cũng lâu rồi không đánh đấm gì, hôm nay coi như là đám người này xui xẻo chọc nhầm người, làm bao cát cho bổn tiểu thư xả bực.
Hai chọi bốn, đám người lạ không ngờ con nhỏ kia lại có võ, còn ra tay rất tàn nhẫn. Bí bách, một tên liền rút dao ra, nhằm lúc Thư Di đang cầm chày nện vào đầu một tên khác mà xông tới. Việt Bân lo chống trả hai tên còn lại, giật mình hét lớn
_Thiếu phu nhân !
_Thư Di !!!
Thư Di nhìn lên, liền thấy một thân ảnh cao lớn chắn trước mặt mình. Bác Văn dài chân đá văng con dao. Gã đàn ông đau đớn ôm lấy cánh tay, Việt Bân liền lao qua tiếp luôn một đấm hạ gục hắn ta. Cả bọn bốn người, kẻ bất tỉnh, kẻ quằn quại rên la. Xung quanh, bàn ghế ngổn ngang, la liệt.
Alex lúc này mới sực tỉnh, ngóc đầu dậy, mơ màng
_Xảy ra chuyện gì vậy ?!
Bác Văn nhìn lại Thư Di, thấy cô đầu tóc hơi rối, mặt mày ửng đỏ, tay vẫn còn đang cầm cán chày dính máu, quả là khó tin. Anh nghiêm mặt, cố gắng kiềm chế cơn nóng giận
_Thư Di !
_Ông xã à !
Thư Di nhăn răng cười lấy lòng, nhìn qua Việt Bân cầu cứu. Việt Bân nhún vai lại nhìn xuống Alex.
Đúng lúc này cảnh sát ập vào, cả đám người đều bị mời về trụ sở làm việc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.