Chương trước
Chương sau
Hào quang ngút trời, chiếu sáng cả bầu trời Lân Đài Liệp cốc, đây là lần đầu người tu tiên trong Lân Đài Liệp cốc nhìn thấy dị tượng này.
Trên trời phát ra dị tượng, nhất định có dị bảo xuất thế.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ngừng lại việc làm trong tay, ào ào đi tới hướng hào quang bắn ra.
Trước sơn cốc, gương mặt thờ ơ lạnh nhạt của trung niên văn sĩ cũng lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, không nghĩ tới một bí cảnh ở vùng đất xa xôi lạc hậu linh khí mỏng manh, vậy mà lại xuất hiện hào quang sáng chói như vậy, mặc dù không biết hào quang phát ra chính là gì, nhưng có thể phán đoán, nhất định là dị bảo cực kì trân quý.
Không chỉ có trung niên văn sĩ, trong lòng Từ Cửu Tu cũng suy nghĩ giống vậy, làm gì còn nhớ được chuyện khác.
Hắn gọi thằn lằn rồng trở về, ngăn trở công kích của Tiềm Thú, nhanh chóng thối lui đến bên người trung niên văn sĩ, cười lạnh nói: "Hôm nay Cửu gia có việc, tạm thời bỏ qua cho các ngươi, nếu là gặp lại, sẽ lấy mạng các ngươi cho thằn lằn rồng của ta ăn!"
Dứt lời, hắn vung tay lên, thu thằn lằn rồng bị thương vào túi không gian, cùng trung niên văn sĩ và nam tử khôi ngô chạy đến phương hướng phát ra hào quang, tốc độ nhanh chóng, trong chốc lát đã biến mất ở phương xa.
Tiềm Thú cũng thuận thế thu kiếm, không có đuổi theo, vẻ mặt ngưng trọng.
Hắn đi đến bên cạnh Ninh Ngộ Châu, hơi khom người, kêu một tiếng "Điện hạ".
Ninh Ngộ Châu nhìn hào quang ở phía xa, hỏi: "Thực lực của bọn hắn thế nào?"
"Rất mạnh, nếu chỉ có một người, thuộc hạ có thể chống đỡ một hai, nếu là ba người cùng lên, sợ rằng thuộc hạ vô năng." Tiềm Thú trầm giọng nói.
Ninh Ngộ Châu ừ một tiếng, hơi nheo lại mắt.
Từ trong biểu hiện của những người vừa rồi, Ninh Ngộ Châu đã suy đoán ra lần này người tu tiên từ bên ngoài tiến vào Lân Đài Liệp cốc không ít, lúc trước ở đồng bằng thấy được những người bị giết kia, chính do những người tu tiên từ bên ngoài đến gây nên, mà cũng không phải là nhóm người Từ Cửu Tu, lúc trước từ thái độ Từ Cửu Tu muốn đem người tu tiên tới đút thằn lằn rồng có thể đoán ra, nếu là Từ Cửu Tu giết, sẽ không lưu lại thi thể, trực tiếp cho thằn lằn rồng của hắn ăn.
Trừ cái đó ra, những người tu tiên đến từ bên ngoài có xuất thân tương đối khá, nếu không sau khi giết người xong cũng sẽ không lấy đi túi không gian, đoán chừng là chướng mắt.
Lân Đài Liệp cốc là bí cảnh ở Đông Lăng Quốc, tồn tại bên trong Đông Lăng Quốc không biết bao nhiêu năm, mỗi lần mở ra, do hoàng tộc Đông Lăng Quốc và thế gia chủ trì, chỉ mở ra cho người tu tiên Đông Lăng Quốc, nếu người tu tiên từ bên ngoài đến cảm thấy hứng thú, trước tiên có thể tìm hoàng tộc Ninh thị thương lượng, lấy trao đổi ích lợi tiến vào danh sách, nhưng lần này cũng không nghe nói có người tu tiên từ bên ngoài đến tham dự.
Cho nên, đám người này hẳn là trà trộn mà vào, cũng không biết mục đích của bọn hắn là gì, đến cùng muốn làm cái gì.
Nghĩ đến thực lực của ba người vừa rồi, ánh mắt Ninh Ngộ Châu hơi trầm xuống, nói ra: "Chúng ta cũng đi nhìn xem."
Tiềm lân vệ đáp dạ, sau khi chỉnh đốn, Tiềm Thú gọi ra một thú tật phong từ trong túi yêu thú, thú tật phong này tự nhiên là cho phu thê Ninh Ngộ Châu sử dụng. Những người khác là người tu tiên, cự ly ngắn dùng khinh công cũng không vấn đề.
Mà khi người tu tiên tu luyện tới cảnh giới nguyên minh, mới có thể khinh công.
Văn Kiều lo lắng thú tật phong chạy quá nhanh, Ninh Ngộ Châu sẽ chịu không nổi, liền xoay người ngồi vào sau lưng Ninh Ngộ Châu, đưa tay giữ eo hắn.
Ninh Ngộ Châu: "..."
Ninh Ngộ Châu quay đầu nhìn về tiểu cô nương phía sau lưng, nàng ngẩng đầu lên, một đôi mắt sạch sẽ thuần khiết phản chiếu bóng dáng của hắn, giống như đang hỏi hắn còn có chuyện gì.
Ninh Ngộ Châu lạnh nhạt quay đầu, nói một câu không có gì, trong lòng suy nghĩ, nam trước nữ sau thì nam trước nữ sau đi, cũng không có gì.
Tiềm Thú nhịn không được liếc nhìn tư thế quái dị của hai người, thấy Ninh Ngộ Châu không nói chuyện, liền hạ lệnh xuất phát.
Thú tật phong có tốc độ cực nhanh, chỉ nửa ngày thời gian, bọn họ đã đuổi tới mục đích.
May mắn, bọn họ cách mục đích cũng không xa.
Ngoại trừ bọn họ ra, hầu như tất cả người tu tiên ở Lân Đài Liệp cốc đều chạy tới, dọc theo con đường này, bọn họ cũng gặp rất nhiều người tu tiên từ bốn phương tám hướng chạy tới, lúc gặp nhau cũng không nói chuyện, nhịn không được âm thầm tăng tốc độ, sợ đi chậm, bảo vật sẽ bị những người khác cướp đi.
Đã qua hơn nửa ngày thời gian, hào quang kia tiêu tán đến không sai biệt lắm, chỉ còn lại một vầng nhàn nhạt.
Xa xa, tại dưới vách núi đá bọn họ liền nhìn thấy một thứ giống như quả trứng lớn, sau khi đến gần, mới phát hiện kỳ thật kia là một cửa hang phát sáng, hào quang sáng rực chính là từ cửa hang đó bắn ra, nhìn xa xa giống như một quả trứng đang phát sáng.
Tiềm lân vệ dừng lại, Văn Kiều ôm cả Ninh Ngộ Châu nhảy xuống từ trên lưng thú tật phong.
Từ khi nàng ở địa bàn Băng Lệ Oa tập luyện chiến đấu, sau khi tu vi đột phá tới cảnh giới nguyên vũ, rốt cục có chút năng lực tự bảo vệ mình, cũng không còn đi vài bước liền hụt hơi, đã có dáng vẻ của người tu tiên, ôm người từ trên lưng thú tật phong nhảy xuống là hoàn toàn đơn giản.
Văn Kiều đã xem Ninh Ngộ Châu như người một nhà, biết phu quân nhà mình không thể tu tiên, tự nhiên lúc nào cũng muốn chú ý nhu cầu và an nguy của hắn.
Sau khi hai chân Ninh Ngộ Châu chạm đất, nhìn thoáng qua Văn Kiều, thấy sắc mặt nàng mặc dù tái nhợt, lại không có vẻ miễn cưỡng, không khỏi mỉm cười.
Văn Kiều không chú ý tới ánh mắt của hắn, mà nhìn về phía cửa hang phát sáng.
Nó nằm trong vách núi cao khoảng trăm trượng, cửa hang cao trên dưới mười trượng, bởi vì phát ra ánh sáng, nên không cách nào thấy rõ tình huống phía sau cửa.
Lúc bọn họ đến, cũng có những người tu tiên khác lần lượt chạy đến, bọn hắn quan sát một hồi, rồi tiến vào cửa hang phát sáng, những người tu tiên khác đến sau thấy thế, có hơi do dự, đến cùng vẫn ngăn không được khát vọng trong lòng, cũng không chút do dự mà đi vào.
Có lẽ bọn họ tới tương đối trễ, những người tu tiên đến trước đã đi vào kha khá, hiện tại số người tới không có bao nhiêu, rất nhanh chỉ còn lại Ninh Ngộ Châu và tiềm lân vệ bọn họ.
Tiềm lân vệ đứng ở đằng kia, nghe lệnh làm việc, trước khi chủ tử lên tiếng, sẽ không mạo muội hành động, biểu hiện ra tính kỷ luật và khống chế cực mạnh.
Tiềm Thú đi qua, cách cửa hang phát sáng một trượng thì dừng lại, dò xét một lát, quay trở lại bẩm báo, "Điện hạ, cửa hang phát sáng kia có chút quỷ dị, khi đứng cách nó khoảng một trượng mơ hồ có thể cảm giác được một lực hút, muốn hút người vào trong. Còn bên trong có cái gì không cách nào thấy rõ ràng, dùng thần thức cũng vô pháp nhìn thấu."
Sau khi Ninh Ngộ Châu nghe xong, thì đi qua hướng cửa hang phát sáng.
Văn Kiều ôm kiếm, đi bên cạnh hắn, thần sắc lạnh lẽo, giống như một tên hộ vệ.
Khoảng cách còn một trượng, Ninh Ngộ Châu dừng lại, nhìn vào cửa hang phát sáng, như có điều suy nghĩ, "Đây hẳn là một cái trận truyền tống."
Văn Kiều nhìn một chút, không thấy được vết tích gì có quan hệ với trận truyền tống, nhịn không được kinh ngạc nhìn Ninh Ngộ Châu.
Tiềm Thú không có hoài nghi Ninh Ngộ Châu phán đoán, lập tức hỏi: "Vẫn đi vào sao?"
"Vào!" Ninh Ngộ Châu nói, "Lưu lại hai mươi người canh giữ bên ngoài, những người khác theo ta cùng nhau đi vào."
Tiềm Thú lập tức lưu lại hai mươi người, phân phó bọn hắn ở tại chỗ chờ lệnh, tùy cơ ứng biến, liền nhìn về phía Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều.
Ninh Ngộ Châu kéo tay Văn Kiều, nói với nàng: "Ta không biết cửa hang phát sáng này là loại trận truyền tống nào, nếu là ngẫu nhiên truyền tống, khiến chúng ta tách ra, nàng nhất định phải cẩn thận, mọi thứ lấy an nguy làm trọng."
Văn Kiều đáp dạ, nhịn không được nhìn hắn, quyết định đợi lát nữa nhất định phải nắm chặt hắn.
Tiếp theo, Ninh Ngộ Châu cũng căn dặn tiềm lân vệ lấy an toàn làm chủ, mới dẫn theo Văn Kiều, đi vào cửa hang phát sáng, Tiềm Thú và những tiềm lân vệ khác theo sát mà lên.
Lúc bọn họ biến mất vào vầng hào quang, lực hút từ trận truyền tống kéo lấy cơ thể họ, tiếp theo là trời đất quay cuồng, bọn họ cảm thấy lực hút của truyền tống đè nặng xuống cơ thể.
Văn Kiều tập trung nắm chặt tay Ninh Ngộ Châu, thẳng đến khi cơ thể thoát khỏi lực ép, thành công đứng vững về sau, Văn Kiều phát hiện Ninh Ngộ Châu vẫn còn bên cạnh, rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà sau một khắc, nàng phát hiện ngoại trừ nàng và Ninh Ngộ Châu, những tiềm lân vệ khác đều không thấy, hiển nhiên đã bị tách ra.
Chẳng lẽ bởi vì bọn họ nắm tay nhau, mà không nắm tay với những tiềm lân vệ khác sao?
Ninh Ngộ Châu ngược lại rất bình tĩnh, cười nói: "Xem ra hiện giờ chỉ có chúng ta."
Văn Kiều ừ một tiếng, kéo tay hắn nắm thật chặt, quyết định, lúc này nhóm tiềm lân vệ không ở đây, nàng nhất định phải bảo vệ hắn thật tốt, làm việc phải càng chú ý.
Tiếp theo, bọn họ bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Phía trước là một đường hầm bằng đá hình khối lập phương, rộng cao khoảng một trượng, mặt ngoài trơn nhẵn, giống như do người xây thành.
"Đây là nơi nào?" Văn Kiều nghiêng đầu nhìn một chút, vô ý thức hỏi phu quân thông thái nhà nàng.
Ninh Ngộ Châu suy đoán, "Có lẽ là động tiên của cao thủ tu tiên nào đó."
Văn Kiều nghĩ đến lúc trước khi đi vào trận truyền tống, cảm thấy suy đoán của hắn rất đáng tin cậy, cũng chỉ có người tu tiên mới làm cái này ở cửa. Vầng hào quang trước đó, hẳn là dị tượng khi động tiên xuất hiện, chỉ là hơi lớn một chút.
Dị tượng kinh khủng như vậy, cũng không biết trong động tiên này có bảo vật gì.
Văn Kiều quay đầu nhìn phía sau, phát hiện đằng sau là bức tường chắn kín mít, căn bản không có đường lui, cũng không có trận truyền tống, chỉ có thể tiến lên.
Bọn họ liền xuất phát, bởi vì Ninh Ngộ Châu không phải người tu tiên, tốc độ của hai người cũng không nhanh, chầm chậm mà đi về phía trước.
Đi nửa canh giờ sau, phía trước xuất hiện một lối rẽ, Ninh Ngộ Châu nhìn một chút, để Văn Kiều làm ký hiệu chung quanh, rồi tiếp tục đi. Sau đó không lâu, lại gặp phải lối rẽ, tiếp tục làm ký hiệu, rồi chọn một con đường đi.
Đi như thế mấy canh giờ, khi thấy được ký hiệu lúc trước, Văn Kiều trầm mặc.
"Thì ra là mê cung." Ninh Ngộ Châu vẫn bình thản, nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương bên người, "A Xúc, chúng ta lạc đường rồi làm sao bây giờ?"
Văn Kiều yên lặng nhìn hắn, "Ngài mệt không? Ta cõng ngài đi."
Ninh Ngộ Châu: "... Không mệt."
Nàng a một tiếng, chậm rãi nói: "Ngài đói không?"
Cảm giác có chút buồn bực nghĩ, hình như bọn họ mang không nhiều đồ ăn, nếu vòng vòng trong mê cung mười ngày nửa tháng, có thể cả hai người đều đói bụng, nàng là người tu tiên, có thể hấp thụ linh khí chung quanh miễn cưỡng chống đỡ được, nhưng Ninh Ngộ Châu là người phàm, thời gian dài không ăn không uống sẽ đói.
Mặc dù Ninh Ngộ Châu không biết nàng đang nghĩ gì, nhưng nhìn nàng có vẻ buồn bực, cũng có thể suy đoán vài phần, cảm giác có chút buồn cười, lại cảm thấy tiểu thê tử nhà mình thật sự cực kỳ đáng yêu.
"Tạm thời vẫn chưa đói." Ninh Ngộ Châu cười an ủi nàng, "Nếu như đói, còn có Tích Cốc đan."
Văn Kiều cúi đầu nhìn thoáng qua túi không gian bên hông, trước khi xuất phát Ninh Ngộ Châu đã đeo nó bên hông nàng, nàng còn chưa kịp xem có đồ vật gì bên trong, nghe hắn nói vậy liền muốn mở ra nhìn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.