Tất cả âm thanh đều yên tĩnh.
Văn Kiều ngồi thiền trong lều vải, vô số linh lực ở Lân Đài Liệp chậm rãi chuyển động về hướng thân thể nàng, bên trong linh lực xen lẫn một ít thảo mộc tinh khí, với tốc độ vô cùng chậm rãi cùng linh khí tiến vào kinh mạch, tư dưỡng ngũ tạng lục phủ của nàng.
Lân Đài Liệp cốc đầy đủ linh khí, linh thảo cũng rất nhiều, không cần Văn Kiều đặc biệt thúc đẩy sinh trưởng, liền có thể sinh ra thảo mộc tinh hoa vô cùng thuần khiết tẩm bổ cho nàng.
Đương nhiên, vì không muốn gây chú ý, tốc độ Văn Kiều hấp thụ cực chậm.
Kỳ thật thảo mộc tinh khí cùng linh khí không khác nhau lắm, nếu người tu tiên không có cảm giác đặc biệt, sẽ không cách nào phát hiện ra sự khác nhau giữa hai loại. Chỉ cần Văn Kiều không thúc đẩy linh thực sinh trưởng giống như lúc ở trong phủ, khiến bọn chúng phát triển dị thường, đương nhiên sẽ không gây cho người ngoài chú ý, càng sẽ không để cho người ta biết nàng đang hấp thụ thảo mộc tinh khí từ linh thảo trong núi này.
Bất quá bây giờ đang ở bên ngoài, Văn Kiều vẫn quyết định cẩn thận một chút, lúc hấp thụ cẩn thận từng chút một.
Trời tờ mờ sáng, Văn Kiều mở to mắt.
Mặc dù một đêm không ngủ, nhưng tinh thần nàng vô cùng tốt.
Đối với người tu tiên mà nói, có thể dùng ngồi thiền để thay thế giấc ngủ, mấy ngày không ngủ cũng sẽ không sao, hấp thụ linh lực đối người tu tiên thật ra là một sự hưởng thụ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-the/117699/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.