Bầu trời u ám đến lạ thường, qua điện thoại cô hẹn gặp hắn ở một quán cà phê nhỏ đối diện trường. Ninh Kiệt nghe ra giọng cô hơi buồn xen lẫn mệt mỏi. Hắn mẩm có lẽ là do áp lực thi cử nên quan tâm trấn an cô vài câu rồi như cũ nói một câu cô rất thích nghe:
" Bạn nhỏ, đợi một chút tôi sẽ tới đón em "
Nhưng, cô nói sẽ tự mình đến. Ninh Kiệt nhận thấy sự khác thường định mở miệng nói thêm mấy câu dỗ dành thì cô đã cúp máy ngay sau đó. Hắn chậm rãi nhìn màn hình điện thoại hiện cuộc gọi 0: 35 giây, cô và hắn chưa từng nói chuyện ngắn như vậy.
Rốt cuộc có chuyện gì?
Ninh Kiệt vơ lấy áo khoác rời khỏi phòng làm việc tỉ lệ nghịch với lúc hắn nhìn màn hình hiện thời lượng cuộc gọi với cô. Hắn thầm nghĩ hôm nay sẽ làm gì đó để cải thiện tâm trạng giúp cô, trước khi đến tiệm cà phê hắn đặt một bó cẩm tú cầu màu xanh da trời nhạt mà cô thích.
Kiều Tưởng Hy thất thần nhìn ra trời, đôi môi nhợt nhạt con ngươi mở to vô hồn. Trông cô yếu ớt như thể một chú chim non lạc mẹ. Sau cùng, cô vỗ nhẹ mặt tô lên một lớp son hòng làm gương mặt tươi tỉnh hơn một chút.
Hắn ôm bó hoa bước vào đặt lên bàn kéo ghế ngồi xuống, cười với cô:
" Em tới lâu chưa? "
Cô nhìn anh gắng gượng giấu đi giọng nói yếu ớt:
" Cũng vừa tới, anh uống gì? "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-nghiet/2128915/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.