" Tôi không say, tôi yêu em "
Chuỗi câu phủ định rồi lại khẳng định nối nhau thốt ra từ miệng anh như cục đá to cứng đập thẳng vào đầu cô, điếng người. Kể cả trong mơ cô cũng chưa từng mơ thấy mình được nghe lời lẽ yêu đương kích động như vậy từ người đàn ông này. Anh là anh trai cô, dù không có máu mủ ruột thịt nhưng từ trước tới nay cô luôn đinh ninh như thế.
Kiều Tưởng Hy bị áp chặt vào tường, hai tay không chống cự nữa mà bịt lên hai tai :
" Những lời vừa rồi anh hãy rút lại đi, hôm nay không phải cá tháng tư và đùa cợt như thế này không vui chút nào! "
Anh như đoán trước được cô sẽ phản ứng như vậy. Tiểu Hy với anh mà nói luôn là bông tuyết trong sương mai, thuần khiết và lương thiện. Nếu Kiều Tưởng Huân vĩnh viễn không biết chuyện bông hoa tinh khôi của mình đã bị cướp đi ắt hẳn anh sẽ nguyện dùng nửa đời còn lại để bao dung. Tiếc rằng, trên đời không có nhiều chữ nếu như vậy. Bông hoa của anh đã bị hắn cướp mất.
Kiều Tưởng Huân nâng cằm nhỏ lên song song ép cô nhìn thẳng vào mắt mình :
" Tôi đối với em là rất giống đùa cợt chăng? "
Phải, người khác có dối gạt cô thế nào con người trước mặt cũng chưa từng bỡn cợt cô.
Cô khóc anh dỗ.
Cô bị mẹ đánh anh ra can.
Cô không chịu đi học anh cõng.
Hóa ra ngần ấy năm sự yêu chiều anh mang lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-nghiet/2128913/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.