Trước ngày 49 ta thân mạch đứt đoạn, hoàn toàn không thể cử động được. Không những thế gươngmặt cũng biến dạng, vốn dĩ không thể nhận ra nữa.
Mĩ Tuế Nguyệt thong thả đứng trước mặt ta, dáng vẻ thoải mái:
” Ngươi cũng thật giỏi dang.”
Ta thật muốn mở miệng lại không thể thốt ra lời nào. Cổ họng đã bị độc Kim Hoa hủy hoại.
Giường mây ngũ sắc cơ hồ đã có hơi ấm lưu chuyển. Bản thân hai người kia quamấy ngày nữa liền có thể tỉnh lại. Ta dùng hết hơi sức làm dấu xin TuếNguyệt giúp đỡ. Không thể dùng bộ dạng này gặp họ, cầu xin nàng ta đưata đi nơi khác.
Mĩ Tuế Nguyệt chậm rãi cúi xuống, nhìn ta, ánh mắt cũng không thể hiện cảm xúc gì.
” Ta sẽ giúp ngươi, có điều đem theo đứa nhỏ kia, ngày sau không được xuất hiện trước mặt chàng nữa.”
Ta đồng ý với nàng ta. Nhưng trước khi đi lưu luyến nắm tay Thần ThiênPhong một cái. Có điều giờ phút chuẩn bị buông tay ra lại mạnh mẽ cảmnhận được níu kéo. Ta hôn lên trán chàng lần cuối sau đó bế tiểu Du Lạcrời đi.
...
Trời đất thật là muốn ta rụi tắt hi vọng tạt cho mộttrận mưa lạnh. Thần Thiên Phong tỉnh dậy chưa được bao lâu Thiên Đế liền ban hôn với cô nương Mĩ Tuế Nguyệt. Ta khi ấy đang điều dưỡng trongđộng nhỏ thế nhưng cũng không tránh nổi bị một phen thất vọng.
Ngoài trời có vài ánh chớp lập lòe, mưa lại rất dữ dội. Từng chút từng chút,cảm giác như thứ gì đó bị xé rách, rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-luu-lac/3150914/chuong-29-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.