Vẫn một mùi trầm hương nhè nhẹ, xung quanh ngoài ta ra còn có rất nhiều người, quan trọng là có người ta đang tìm kiếm.
Thần Thiên Phong dựa người bên án thư, mỉm cười nhìn ta:
” Nàng tỉnh rồi sao?”
Ta nhìn hắn thất thần một hồi mới dũng cảm tiến đến, tay run rẩy sờ lên má hắn, có chút lạnh. Giọng nói không kìm được có chút xúc động:
” Chàng, có sao không?”
Hắn không trả lời, nghiêng mặt tránh né bàn tay của ta.
” Chàng sao vậy? Không khỏe chỗ nào? Nói cho ta biết được không?”
Mấy người Ngược Khiêm, Khải Đồng cũng có mặt ở đây, biểu hiện lại kì dị,không nhìn ta cũng không nhìn Thần Thiên Phong. Tiểu hồ ly cũng tỏ tháiđộ khinh bỉ.
Người trước mặt bất ngờ gạt cánh tay ta sang một bên, vẻ mặt chán ghét lại như có muôn vàn đau khổ muốn che giấu, lạnh lùng:
” Thật cảm ơn ý tốt của nàng, nếu nàng đến đây vì lí này thì có thể đi được rồi. Ta muốn nghỉ ngơi.”
” Chàng giận ta sao?”
Bất ngờ cánh cửa bị đá mạnh một cái bật ra, ta vốn không để ý lại nghe thấy câu nói đầy khinh bỉ:
” Hay cho cái gọi là ân nghĩa của ngươi. Chữ “ chàng” kia thốt ra cũngthật dễ dàng. Đàn ông bọn họ không có mắt mới vì ngươi chịu khổ sở.”
Uyên Đào kia đã lâu không gặp lúc này toàn thân tỏa sát khí, dám nghĩ nàngta sẽ một đao đâm chết ta lúc này cũng là không hả dạ.
” Ngươinhìn cho kĩ, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-luu-lac/3150908/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.