Nguyệt tự lưu hươngtrên núi đã nở, trang nơi ta ở cũng vì thế mà lưu động một mùi thoangthoảng. Lại qua nửa năm Tiêu Thần vẫn không có tin tức. Ta nhớ, trướcđây không có loại cảm xúc này, vì sao trong một thời gian ngắn đã thayđổi như vậy, chính bản thân mình cũng không nhận ra từ lúc nào đã trởthành thiếu nữ đa sầu đa cảm.
_
Tịch Thương Nguyên nói dẫn tiểuĐồng lên núi săn thú, ta cũng một mực tin tưởng sẽ săn được thú, vì thếtrời tối liền thắp đèn chờ đợi. Chờ bọn họ thịt thú cho ta ăn. Kết quảtới khi đi ngủ vẫn ôm bụng đói.
_
Sương mờ bao phủ, ngoài trời hơi lạnh, ta lười biếng thu mình trong chăn, hoàn toàn không có hứng thú dậy sớm.
” Còn không dậy, tính đợi tới bao giờ? Đồ ăn phân nửa đã bị tiểu Đồngthanh lí hết rồi, nếu muốn bụng đói cứ ngủ tiếp, ta đi trước.”
_
Ta nghe tiếng nói kia lập tức chồm dậy, đưa mắt tìm kiếm lại chỉ thấy lànkhói trắng mỏng từ hơi thở thoát ra. Trong lòng tràn ngập thất vọng. Thì ra chỉ là nằm mơ... Cái cảm giác này thật khó chịu vô cùng.
_
Takhoác lên người áo lông trắng muốt mà Tịch Thương Nguyên đầu tháng điTrung thành mang về, nói là lông thú tốt mới mua tặng ta.
_
Cánh cửa khẽ “ke” một tiếng rồi mở ra. Ta đi tới bên hiên nhấc chiếc chổi lá quét dọn, vừa là vận động buổi sáng.
Phía sau lưng truyền tới bước chân khoan thái, hẳn là hai người kia đêm quađã trở về.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-luu-lac/3150892/chuong-20-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.