Y phục trên người tasớm đã không còn như cũ, xiêm y trắng đã loang ra muôn hoa máu, tóc rũrượi, con người cùng ta khi trước hẳn không có chút liên quan nào.
_
Nơi này rất tối, có thể là một căn hầm nào đó, ta không chắc.
_
Phía sau ta văng vẳng một khúc nhạc, tựa như gần lại rất xa xôi, khúc nhạckia ta đã từng nghe một người thổi... Trời trong xanh, cạnh hồ sen, tacòn nhớ hắn đã thổi khúc đó cho đám 'cá sắc nữ' nghe, bị ta tình cờ thấy được... Có điều, giờ phút này vì cớ gì lại vang lên nơi đây?
_
Chỉ một thoáng rất ngắn ngủi âm thanh kia đã tắt ngấm. Ta thấy rõ mùi máutanh lan tràn trong không khí, còn có hương rượu. Phải, rượu, là ' Lạctiêu hoa' của Thẩm Thương quán.
_
” Ngươi.., cuối cùng cũng tỉnh...”
Giọng nói thập phần khó nhọc ấy không biết sao lọt vào tai ta lại rõ ràng như vậy. Ta lúc ấy không biết vì sao nghĩ tới Tiêu Thần. Đã rất lâu khônggặp hắn.
_
Trần trừ một hồi, lại thấy hơi thở yếu ớt kia,không nén nổi tiến lại. Kết quả, ta tận mắt thấy được qua chút ánh trăng gương mặt tái nhợt cùng y phục đẫm máu của Lâm Điền. Nhất thời khôngkhỏi hoảng hồn. Cuối cùng cũng nhớ ra hắn. Hắn chính là người bị ta mạophạm trong khu rừng nọ. Tuy nhiên lại không có thời gian vui mừng. Hắnthường ngày khí thế là vậy, lúc này kì thật thập phần khó đoán sốngchết.
_
Ta vội chạy tới đỡ hắn dậy, lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-luu-lac/3150888/chuong-18-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.